Chương 71: Tổng kết cuối năm (1)
Chương 71: Tổng kết cuối năm (1)
Sau một tiếng thét vang dội vang lên thì cả căn phòng chìm vào yên tĩnh. Ngoài tiếng ngọn lửa cháy bập bùng thì không còn âm thanh nào vang lên nữa. Tom nằm đó, trên sàn không còn cảm thấy gì chung quanh nữa. Ngay cả cảm giác nóng rát do ngọn lửa thiêu đốt cũng không còn hiệu hữu.
"Có lẽ trò nên nói trực tiếp với những người đó thì tốt hơn Tom à. Thầy chắc rằng Severus sẽ rất vui khi nghe được những lời vừa rồi trò nói."
Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai nó. Hình như là tiếng nói của cụ Dumbledore thì phải? Chẳng lẽ thằng bé đã gặp được ảo giác trước khi q·ua đ·ời sao?
Tom vẫn nằm tại chỗ mà nhắm mắt lại. Trước mắt nó xẹt qua những hình ảnh về cuộc đời ngắn ngủi của mình, về Hogwarts, về đám bạn và về các giáo sư nữa. Nhưng hình như có gì là lạ, chả lẽ người ta hấp hối lâu như vậy sao? Với lại thằng bé càng ngày càng trở nên tỉnh táo hơn chứ không phải là mất dần ý thức. Có lẽ nó vẫn còn sống.
Nó từ từ mở mắt ra. Vẫn là căn phòng đó nhưng giờ đây trải đầy đất đá vụn như vừa bị một c·ơn l·ốc x·oáy đi ngang qua vậy. Các cây cột chống cũng bị gãy hết một nửa. Cái gương Erised đang nằm lăn lóc ở dưới sàn không biết có còn nguyên vẹn hay không.
Tom nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể của mình đặt biệt là khuôn mặt của nó. Ngoài trừ bộ quần áo trên người có vài chỗ bị đốt cháy thì thằng bé không bị tổn hại gì cả. Nó thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể sống sót thì ai lại muốn c·hết đâu. Hay còn tệ hơn nữa là bị hủy dung bằng các vết sẹo do bỏng bao phủ khắp khuôn mặt. Tom không muốn trở nên xấu xí giống như Moody mắt điên hay Voldemort đâu.
Một tiếng cười khẽ vang lên, thằng bé quay đầu lại xem. Thì ra là cụ Dumbledore đã đến đây từ lúc nào. Hành động vừa rồi thằng bé dường như chọc cười hiệu trưởng. Cụ nhìn nó rồi tiếp tục xem xét tình trạng của Harry, hình như thằng bạn của nó không được tốt lắm.
"Xem ra trò đã ngủ đủ giấc rồi hả Tom? Thầy rất thích mái tóc hiện giờ của trò. Nhưng bây giờ chúng ta cần phải đem Harry tới chỗ của Madam Pomfrey ngay, thằng bé cần được trị liệu. Trò có thể cầm hòn đá dung ta được không Tom?"
Nghe thấy được những lời của thầy hiệu trưởng, Tom nhanh chóng chụp lấy cây đũa phép đang nằm bên cạnh để biến một khối đá vụn thành tấm gương để mà quan sát mái tóc trắng bạc của mình. Nhưng than ôi, khi thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thì nó đứng hình ngay tại chỗ.
Mái tóc màu bạch kim tuyệt đẹp luôn tôn lên vẻ đẹp trai của thằng bé giờ đây trở nên loang lổ, chỗ có chỗ không. Nhất là phía sau đầu của nó thì trống một mảnh lớn. Đó chính là chỗ mà khuôn mặt của Voldemort mọc ra, nhưng bây giờ chỗ đó lại trống rỗng. Cái răng cái tóc là gốc con người. Lão ta dám cạo đầu nó thì thằng nhóc không thể nào chấp nhận được. Với vẻ mặt sống không còn gì tiếc nuối, Tom tức giận mà hỏi thầy hiệu trưởng:
"Voldemort đâu rồi giáo sư? Hồi nãy hắn ta đã nhập vào em." Lúc này nếu ai có thể nhìn được độ thù hận thì trên đầu Tom đang liên tục hiện lên +1, +1
Hiệu trưởng Dumbledore lúc này đã nâng Harry lên. Không phải là bằng ma pháp, mà thầy ấy dùng phương pháp bế công chúa để mà bế thằng bé lên. Cụ không quay đầu lại mà nói trực tiếp với nó:
"Nhanh lên nào Tom, mấy chuyện này chúng ta sẽ nói sao. Bây giờ chúng ta cần phải rời đi nơi này ngay lập tức.
Tom lồm cồm mà bò dậy. Nó chạy lại gần chỗ thầy hiệu trưởng. Trên đường đi thì tiện tay lụm viện Philosopher's Stone đang bị quăng lăn lóc trên sàn. Nếu những người đam mê giả kim thuật mà biết được điều này chắc khóc thét quá.
"Nhưng mà chúng ta làm sao rời khỏi nơi này đây giáo sư, chả lẽ quay về phòng của giáo sư Flitwick lấy chổi sao? Em không tự tin lắm với mấy cây chổi đâu." Tom hơi chột dạ mà hỏi, môn bay là một môn học bắt buộc ở Hogwarts mà.
"An tâm đi Tom, chúng ta có cách khác nhanh hơn. Nắm lấy tay áo của thầy đi Tom." Giáo sư đung đưa tay áo của mình trước mặt Tom trong khi vẫn đang bế Harry.
Nó cảm thấy hơi nghi hoặc nên hỏi ngay: " Giáo sư, không phải chỉ có gia tinh mới có thể dùng Apparate trong khuôn viên trường Hogwarts sao?"
"Hiệu trưởng thì phải có chút đặc quyền phải không nào?" Cụ chớp chớp mắt mà nhìn nó.
Một cơn choáng váng bao trùm lấy thằng bé một lần nữa. Giống như là bị nhét vào một cái ống vậy, cho dù đã quá giang bao nhiêu lần thì Tom vẫn không thể nào quen được. Và bùm một tiếng, cả ba người đều xuất hiện trong bệnh của Madam Pomfrey.
"Lại là trò Tom nữa à, nhanh chóng lại đây ngoan ngoãn mà nằm lên giường đi. Ta sẽ khám cho trò ngay lập tức." Giọng nói của Madam Pomfrey vang lên từ phía sau lưng dọa thằng bé nhảy dựng. Nghe đi, nó đã trở thành khách quen của nơi này.
"Không phải là em, thưa Madam. Là Harry b·ị t·hương cần sự chăm sóc." Tom ngay lập tức nói sang Harry, nhưng sau đó nó lại lí nhí trong miệng: "Nhưng có lẽ em cần một ít thuốc mọc tóc thưa Madam."
Lúc này bà ấy mới chú ý đến Harry đang nằm b·ất t·ỉnh nhân sự trong lòng của cụ Dumbledore. Không chần chờ một giây nào, bà lập tức ra lệnh cho hiệu trưởng:
"Còn đứng đó làm cái gì mau để thằng bé lên giường bệnh đi."Đây đúng thật là địa bàn của bà, ngay cả hiệu trưởng cũng răm rắp mà nghe lời Madam.
Madam Pomfrey cẩn thận mà khám cho Harry. Sao một lúc lâu bà mới thở dài một hơi. Thần sắc tuy có hơi mỏi mệt nhưng lại vô cùng thoải mái. Xem ra thằng bạn của nó không có việc gì.
"Chỉ là do ảnh hưởng của hắc ma pháp mà thôi. Ta có thể trị liệu. Tuy quá trình không thoải mái cho lắm nhưng thằng bé sẽ mau chóng bình phục, không có di chứng gì cả. Nhưng bây giờ thằng bé cần phải tĩnh dưỡng, vài ngày sau nó mới có thể tỉnh lại."
Tiếp đó bà Lý mắt qua nó còn đang đứng ở cạnh giường: "Còn trò Tom sao còn đứng ở đây mau về giường đi ta sẽ khám cho trò ngay bây giờ."
"Nhưng Madam."
"Không nhưng nhị gì cả, ngay lập tức."
Dưới uy thế của Madam Pomfrey cùng với nụ cười khúc khích của cụ Dumbledore thằng bé không thể không trở lại cái giường thứ hai của mình. Rất nhanh bà đã đưa ra chẩn đoán của mình về tình trạng của Tom.
"Không có v·ết t·hương gì đáng ngại. Tuy nhiên thì tinh thần hơi bị căng thẳng quá mức, chỉ cần ngủ một đêm là có thể hồi phục. Nhưng mái tóc của trò thì ta phải xin lỗi, ta cần phải cạo hết đi thì nó mới mọc lại bình thường được."
"Không-ggggggggg." Thằng bé kêu lên một cách thảm thiết. Trên đầu không có một cọng tóc thì làm sao mà nó dám gặp người khác đây.
Thằng bé đau đớn nhìn từng nhúm, từng nhúm tóc của nó bay trong gió. Cặp mắt hiện tại của Tom trở nên vô thần. Nó đã không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi.
Đột nhiên cửa phòng bệnh xá bật mở ra, cha nuôi của nó - giáo sư Severus Snape xông vào như một cơn gió. Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung. Tom thấy được khóe miệng của ông đang run lên bần bật khi nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này. Thằng bé ngay lập tức trốn vào trong chăn không dám chui ra.
Cũng may mà hiệu trưởng Dumbledore ra tay giúp đỡ.
"Được rồi, Severus. Có gì thì mai chúng ta hãy nói chuyện. Bây giờ thì bọn trẻ cần phải ngủ một giấc phải không Poppy?"