Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 58: Kỳ thi (1)-Đau đầu




Chương 58: Kỳ thi (1)-Đau đầu

Chương 58: Kỳ thi (1)-Đau đầu

Phần thi lý thuyết của môn ma chú rốt cuộc cũng kết thúc. Bọn trẻ nối đuôi nhau rời khỏi phòng thi. Tụi nó tụm năm tụm ba lại mà so đáp án lẫn nhau. Có đứa thì toe toét cười, có đứa thì than vãn liên tục như là:

"Mình viết sai thần chú của bùa trôi nổi rồi!Đáng ra mình phải viết là Leviosa chứ không phải là Levioxa"

"Bùa trôi nổi được phát minh vào thế kỷ 16 hay thế kỷ 17 thế?"

"Cậu có nhớ bùa nhảy nhót (Tarantallegra) viết làm sao không?"

Nhóm bốn đứa tụi nó cũng nằm trong đám người này. Cả bọn đang nằm dài bên bờ hồ đen để mà nghỉ ngơi trước giờ thi buổi chiều. Tuy nhiên đối lập với trạng thái thần thanh khí sảng của Tom thì Harry lại trở nên tiều tụy vô cùng. Dường như đã lâu rồi thằng bé chưa được ngủ ngon giấc.

Neville nói nhỏ với Tom rằng Harry là do quá lo lắng về việc thi cử cho nên không ngủ được. Nhưng Tom lại không nghĩ như vậy, đây tuyệt đối là có nguyên nhân khác. Bởi vì tình trạng này của thằng bé đã bắt đầu từ khi chúng nó trở về từ rừng cấm. Điều này khiến Tom không thể không liên tưởng đến thứ đang nằm sau đầu của lão Quirrell.

Tom cũng mới chỉ phát hiện ra chuyện này vào buổi tối ngày hôm qua. Sau một khoảng thời gian nằm trong bệnh xá thì đó là đêm đầu tiên mà nó trở về phòng ngủ của mình. Vào khoảng nửa đêm, thằng bé nghe được tiếng Harry b·ị đ·ánh thức bởi một cơn ác mộng. Gryffindor hoàng kim nam hài lúc đó trông vô cùng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.



Nhân lúc Ron và Hermione không chú ý. Tom sấm lại gần Harry mà hỏi thăm thằng bé. Thực tế thì đúng như những gì mà nó nghĩ. Thằng bạn của nó dạo này cứ mơ về cái đêm định mệnh đó, nhưng càng tệ hơn bởi vì có một cái bóng trùm kín cứ luẩn quẩn bên trong giấc mơ của Harry. Cơn ác mộng này cùng những cơn nhói đau như b·ị đ·âm vào trán khiến cho thằng bé không cách nào ngủ ngon được.

Nó không dám nói điều này với đám bạn bởi vì không muốn làm phiền bọn nó. Riêng chuyện học hành thi cử cũng đã đủ chiếm hết thời gian cũng đủ làm cả bọn không còn thời gian rảnh rỗi rồi. Với lại Voldemort cũng đâu có thèm xâm nhập vào giấc mơ của bọn chúng.

"Harry, cậu không thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này sao? Trạng thái hiện tại của cậu thì làm sao mà có thể làm bài thi được. Đáng lẽ ra cậu phải nói chuyện với chúng mình sớm hơn." Tom khó chịu với thằng bạn của mình. Sau đó nó hạ giọng:

"Cũng là do mình cả, nếu mình không làm cậu nhớ về đêm hôm đó thì có lẽ tình hình sẽ khá hơn." Tom áy náy mà nói.

Harry có vẻ hơi ủ rũ: "Không phải là do cậu, Tom. Có lẽ là do mình quá yếu ớt rồi. Chỉ có chút chuyện như vậy mà mình bị dọa đến mức gặp ác mộng mỗi ngày khiến cho mọi người lo lắng."

"Harry, cậu không phải chỉ có một mình. Chúng mình luôn ở bên cạnh cậu. Do đó cậu có việc gì thì cứ việc nói ra, không cần phải ngại gì cả." Tom nhẹ giọng mà an ủi Harry. Thằng bé đến giờ vẫn cho rằng cái bóng trùm kín mít kia chỉ là Quirrell mà Tom cũng không thể nói cho nó biết điều này.

Từ nãy đến giờ Pearl nằm trong túi áo của Tom đã nghe thấy mọi chuyện. Từ túi áo của Tom, con rắn nhỏ bò lên vai Harry mà cọ cọ vào gò má nó khiến thằng bé cười khanh khách. Tom cảm thấy rằng mình chưa đủ khả năng tự bảo vệ khi để lộ ra mình là xà lão khang nên đã giao ước trước với Pearls rằng khi có người khác thì chúng nó sẽ không nói chuyện với nhau.



Về vấn đề của thằng bạn thì Tom cho rằng Harry đang bị ma lực của Voldemort ảnh hưởng khiến cho hồn phiên trong đầu hơi thức tỉnh một chút. Điều này khiến cho vết sẹo của nó trở nên đau đớn cùng với ác mộng xảy ra hàng đêm.

Như vậy thì nếu có thể tạm thời ngăn cách linh hồn của Harry và linh hồn Voldermort thì tình trạng của nó sẽ giảm bớt. Ngoài ra khi thời gian trôi qua thì hồn phiến sẽ ngủ say khiến cho mọi chuyện đều trở lại bình thường.

"Bế quan bí thuật của cậu như thế nào rồi Harry. Nó có thể sẽ giúp ích cho cậu đấy." Từ đầu năm, Tom đã dạy cho thằng bạn môn phép thuật này . Bởi vì hồn phiến không có ý thức nên cũng không cần phải có trình độ cao thâm gì. Chỉ cần Harry tạo một lớp màng mỏng ngăn cách đầu óc nó với hồn phiến là được.

Thằng bé bỗng đỏ mặt khi Tom nhắc đến bế quan bí thuật:

"Thật ra… Thật ra… mình vẫn chưa nhập môn được môn pháp thuật này. Mình đã ráng học nhưng không thành. Có thể nó không hợp với mình." Harry cảm thấy mình đúng là quá ngu xuẩn mà, nguyên cả năm học mà vẫn chưa học được môn này.

"Không sao đâu Harry, bế quan bí thuật không phải là thứ phép thuật mà ai cũng có thể học được. Mình biết phương pháp học cấp tốc nhưng ngay cả như vậy thì chúng mình cũng không có đủ thời gian."

"Như vậy đi, bây giờ mình có hai cách có thể tạm thời giải quyết cơn đau trên trán của cậu. Nhưng muốn hoàn toàn thoát khỏi thì cậu phải nắm giữ bế quan bí thuật mới được."

Thằng bé ngồi dậy ngay lập tức, hai tay nắm lấy vai của Tom mà nói: "Cậu có đến hai cách để giải quyết vấn đề của mình thật sao Tom. Đó là những cách nào, mau kể cho mình đi."

Harry hiện đang vô cùng kích động. Nó đã chịu đủ cơn đau như dùi đục này rồi. Ngay cả từ 'tạm thời ' mà Tom nói nó cũng tự bỏ qua.



[Ui da, đau. Harry cậu đột nhiên đứng dậy làm gì. Không thấy người ta đang nằm phơi nắng à.]

Nhưng Harry làm vậy chỉ làm khổ Pearl. Nó đang nằm phơi nắng trên người thằng bé thì bị rớt xuống đất một cái đau điếng. Con rắn nhỏ chạy lại Tom mà méc Harry ăn h·iếp nó.

[Xin lỗi! Cho mình xin lỗi]. Harry theo phản xạ mà xin lỗi Pearl. Nhưng rất nhanh nó nhận ra được mình đang nói xà ngữ. Thằng bé lấm lét nhìn xung quanh nhưng may mà không ai để ý đến nó vừa làm gì.

"Harry, cậu nên tập luyện xà ngữ cho quen thuộc đi. Ít nhất là khi nào muốn nói thì có thể nói, không muốn nói thì nói tiếng Anh bình thường, không cần phải buộc miệng ra. Với lại Pearl thông minh lắm, cậu ấy có thể hiểu được tiếng Anh mà. Lúc đó hai người có thể thoải mái nói chuyện với nhau chứ không như bây giờ." Tom vừa cười vừa nói với thằng bạn của mình.

"Có phải mình muốn là được đâu." Harry gãi gãi đầu phàn nàn trả lời thằng bạn nhưng rất nhanh nó nói tiếp:" Cậu mau nói cách để mà giúp cái trán của mình hết đau đi Tom."

"Được rồi, được rồi. Cách đầu tiên là ma dược. Cậu biết đến hòa hoãn dược tề (draught of peace) không Harry?

Thằng bé suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Cậu muốn nói là ma dược dùng để thư hoãn cùng bình ổn cảm xúc bực bội lo âu mà thường xuất hiện trong bài thi O.W.Ls đó à. Mình nghe nói phối chế loại ma dược này rất khó, vô cùng khó. Nếu điều chế sai sót có thể khiến cho người uống lâm vào hôn mê vĩnh viễn."

"Mình không cho rằng chúng mình bây giờ có thể điều chế thành công ma dược này. Với lại theo mình thì nó cũng sẽ không giúp ích gì cho mình." Harry lắc đầu nói

"Hoà hoãn dược tề bình thường hiển nhiên là không được, nhưng nếu mình thêm vào Murtlap Essence, Aconite, khổ ngải và một chút bột sừng độc giác thú thì sẽ có hiệu quả. Cậu thấy sao Harry?" Công thức hoà hoãn dược tề cải tiến này Tom học được từ Ellen Harris chuyên dùng để trị liệu vết sẹo cho Harry Potter.