Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 57: Pearl




Chương 57: Pearl

Chương 57: Pearl

Chúng nó nói chuyện với nhau cho tới khi Madam Pomfrey chịu không nổi nữa mà đuổi đám bạn của nó ra khỏi bệnh xá. Tụi nó nói nhiều đến nỗi cổ họng sưng vù đau đớn.

Khi mà Tom hỏi Madam Pomfrey chừng nào được ra viện bởi vì kỳ thi sắp tới. Thì nó được báo cho rằng có thể nhờ tụi Harry đem tập sách vào bệnh xá mà ôn tập còn việc xuất viện của nó vào lúc này thì cứ nằm mơ đi. Thằng bé hiện nay cần phải được nằm dưới sự quan sát trọng điểm của bà để xem có biến chứng nào còn sót lại hay không.

Nói thật thì Tom cũng không cần phải ôn tập làm gì bởi vì mọi thứ đều đã nằm trong đầu của nó. Nhưng Madam bắt nó nằm trên giường liên tục trong vòng vài ngày mà không có việc gì để làm thì thà g·iết nó còn hơn.

Madam Pomfrey cũng không ở lại lâu với Tom mà phải quay lại chỗ làm việc của bà. Bởi vì mùa thi sắp tới rồi cho nên tụi học sinh cũng không có thời gian mà bày bất cứ trò quậy phá gì. Ngay cả anh em sinh đôi nhà Weasley cũng đang phải bục mặt học tập dẫn đến bệnh xá hiện nay chỉ còn có một mình Tom mà thôi. Bởi vì quá nhàm chán cho nên thằng bé úp mặt lên gối mà chờ thời gian trôi qua.

Một đôi mắt đỏ tươi xuất hiện trước mắt Tom doạ nó nhảy dựng. Thì ra là con rắn nhỏ đã tỉnh lại trong khi cả bọn còn đang nói chuyện với giáo sư Dumbledore. Do có người lạ trong phòng cho nên nó không dám chui ra mà trốn dưới gối nằm của Tom. Mà vừa nãy thằng úp mặt lên gối đã vô tình đụng trúng con rắn nhỏ cho nên nó mới chui ra khỏi chỗ trốn.

Sau khi thăm hỏi lẫn nhau thì nó bắt đầu kể cho Tom những chuyện đã xảy ra vào hôm qua. Thì ra con rắn nhỏ đã theo chân tụi nó ngay từ khi cả bọn vừa mới đặt chân vào rừng cấm. Suốt cả hành trình của đám nhóc đều rơi vào trong mắt của con rắn.

Khi thấy bóng người trùm kín của giáo sư Quirrell muốn t·ấn c·ông Tom và Harry thì nó không hề nghĩ ngợi gì mà lao ra t·ấn c·ông lão ấy. Tom cảm thấy con rắn này thật khờ nhưng cũng thật đáng yêu. Chỉ với một lần gặp gỡ cách đây mấy tháng mà nó dám liều mạng bảo vệ hai thằng nhóc.

Tom dùng hai tay để mà nâng con rắn nhỏ lên ngang tầm mắt của mình, hai mắt nhìn nhau, nghiêm túc mà hỏi nó: [Cậu có muốn từ nay về sau sẽ sống cùng với mình không? Mình hứa sẽ chăm sóc tốt cho cậu.]

[Mình đồng ý.] Con rắn nhỏ không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời khiến cho Tom vô cùng vui mừng. Tuy việc nuôi một con rắn đối với một học sinh của học viện Gryffindor có điều gì đó là lạ nhưng Tom không quan tâm. Nó không thể phụ lòng người bạn này được.

Tom vắt óc suy nghĩ tên cho con rắn nhỏ. Nếu nó đã quyết định nhận nuôi thì nó nên có một cái tên chứ. Một từ nhanh chóng hiện lên trong đầu thằng bé:

[Pearl! Từ nay mình sẽ gọi cậu là Pearl được chứ. Nó có nghĩa là ngọc trai. Từ xưa ngọc trai đã được xem như là đá quý và được dùng như đồ trang sức cho nên nó vô cùng quý giá cũng như là cậu đối với mình. Màu sắc chủ yếu của ngọc trai là màu trắng ngà giống như màu của cậu vậy.]

Hình như con rắn nhỏ, không, là Pearl rất thích cái tên mà Tom đã đặt ra cho nó. Đuôi của nó lắc qua lắc lại như để thể hiện sự vui sướng của mình.

Tom đoán là do ảnh hưởng của ma lực mà Hogwarts toả ra cho nên một con rắn có biểu hiện hơi giống một con chó cùng với có khả năng nhìn vào ban đêm là hoàn toàn bình thường. Như vậy thì càng tốt chứ sao, có khi sau này Pearl trở thành một con ma pháp sinh vật không chừng.

Với lại từ lần đầu gặp gỡ thì Tom đã nhận ra đồng bọn của mình thông minh hơn một con rắn bình thường rất nhiều cho nên nó cũng không lo lắng về việc Pearl cắn người khác. Với lại với kích thước lần đầu gặp là 4 inch bấy giờ là 5 inch của nó thì Tom có lẽ nên quan tâm đến con rắn nhỏ thì hơn.

_____________

Thời gian cứ thế chậm rãi mà trôi đi. Vào ngày ngày trước môn thì đầu tiên. Madam Pomfrey rốt cuộc cũng thả Tom ra khỏi bệnh xá. Trong khoảng thời gian này, tụi Harry cũng đến thăm Tom một đôi lần nhưng không nhiều, chủ yếu là mang cho Tom sách vở để mà ôn thì.

Hermione đặc biệt mà nhờ Harry và Ron mỗi người bưng một chồng thật dày sách vở đặt lên trên giường nó. Đó toàn là sách giáo khoa của năm học này như là «cổ đại ma pháp sử» «tiêu chuẩn chú ngữ, sơ cấp» «sơ học biến hình chỉ nam » «cơ sở ma dược bách khoa toàn thư » cùng với nhiều sách tham khảo khác. Hai thằng bạn vừa nghỉ ngơi trên giường vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn nó.

"Mình nhớ là chúng mình đã đọc hết đống này rồi mà!" Tom trợn tròn mắt nhìn Hermione. Nó muốn đọc sách mới chứ đọc lại sách cũ để làm gì?

"Mình đã học thuộc lòng toàn bộ rồi. Muốn đặt được thành tích cao thì không thể có bất kỳ sai sót nào cả. Với lại ở đây còn có ghi chép về những tiết học mà cậu vắng mặt." Nhỏ vừa nói vừa cúi người chỉ cho nó xem những ghi chép của mình làm cho nó không đành lòng từ chối ý tốt của nhỏ.

Từ trong túi áo của Tom, Pearl ngóc đầu lên ngó nghiêng xung quanh. Ngoại trừ Harry ra thì nó cũng thấy một vài lần nên không còn trốn nữa. Với lại đây cũng không phải là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn nó. Vào lần trước khi tới thăm thì Tom đã giới thiệu Pearl cho bọn họ.

Ngoài dự đoán của Tom, Ron và Hermione cũng không hề có phản ứng quá khích nào khi biết thằng bạn quyết định chọn một con rắn nhỏ làm thú cưng . Có lẽ việc nuôi một con rắn là chuyện tương đối bình thường của phù thuỷ giới.

Harry thì đương nhiên là vô cùng vui mừng vì gặp được bạn cũ rồi. Nhưng khác với Tom, nó không thể quyết định khi nào mình sử dụng xà ngữ cho nên nó thường xuyên ngậm miệng không nói gì khiến cho Pearl vô cùng thương tâm.

Cuối cùng ngày thi đã tới, trời nóng nực vô cùng, đặc biệt là trong phòng học lớn, nơi chúng đang ngồi làm bài thi viết môn ma chú.

Hầu hết các môn học thì chúng nó đều phải làm hai bài thi. Một bài thi viết được làm một cách tập trung vào buổi sáng như bọn chúng bây giờ. Còn buổi chiều thì dành cho phần thi thực hành sẽ được hoàn thành một mình dưới sự chứng kiến của các giáo sư. Môn ma pháp sử và mà môn bay do chỉ có lý thuyết và thực hành nên được xếp chung vào cùng một ngày. Riêng môn thiên văn học thì phần thi thực hành thì vào buổi tối chúng nó mới có thể tiến hành.

Để làm bài thi viết, bọn học sinh được phát những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống-gian-lận-thi-cử. Việc này làm Tom cảm thấy vô cùng hứng thú. Không phải là vì phương pháp chống g·ian l·ận thi cử của Hogwarts mà vì nếu suy ngược lại thì chắc chắn sẽ có bùa tự động làm bài. Nếu biết được bùa này thì nó sẽ không phải tốn nhiều thời gian để mà làm bài tập nữa.

Về khảo thí nội dung của các phần thi viết thì đối với Tom hoàn toàn không hề có bất kỳ áp lực gì. Việc nó phải làm chỉ là chép lại đáp án từ trong đầu ra mà thôi. Thằng bé bảo đảm toàn bộ đều là tiêu chuẩn đáp án không sai tới một dấu chấm, dấu phẩy.

Trong khi mọi người còn đang vò đầu bứt tai để tìm ra câu trả lời cho các câu hỏi hóc búa mà giáo sư Flitwick đã đưa ra. Tom đã nước chảy mây trôi mà hoàn thành phần thi của mình. Nó cũng không nộp bài ngay lập tức mà nghiêm túc kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần trước khi hoàn toàn dừng bút.