Chương 55: Rừng cấm (4)
Chương 55: Rừng cấm (4)
Sáng hôm sau, Tom lại thức dậy trên chiếc giường quen thuộc của nó … trong bệnh xá. Chẳng lẽ nó không thể thoát được nơi này hay sao. Cả năm nay nó đã uống rất nhiều ma dược nhưng không hiểu tại sao thân thể của nó vẫn không khá hơn là bao.
Nếu không phải tất cả ma dược mà nó đã uống đều xuất ra từ tay của giáo sư Snape thì nó đều cho rằng thứ nó uống là ma dược dỏm cơ. Thân thể của nó hiện đang nhức mỏi vô cùng khiến cho Tom không thể nào ngủ tiếp được. Cái bụng nó cũng đang kêu rột rột kháng nghị quyết định không chịu rời giường của thằng bé.
"Thầy tin rằng trò đã tỉnh, Tom. Tuy ngủ nướng rất thoải mái nhưng thầy cho rằng bây giờ trò nên ăn một chút gì lót bụng." Giọng của hiệu trưởng Dumbledore vang lên kéo nó ra khỏi ý định ngủ tiếp của mình.
Thằng bé mở choàng mắt ra mà quan sát chung quanh. Không chỉ có hiệu trưởng Dumbledore đang đứng bên cạnh giường của nó. Ba đứa bạn của nó thì đang thấp thó ngoài cửa bệnh xá mà không dám bước vào.
Ngoài ra bên cạnh gối nằm của Tôm cũng có một vị khách đặc biệt. Con rắn nhỏ đang cuộn mình ngủ bên cạnh nó. Thoạt nhìn nó hoàn toàn không có chuyện gì. Thằng bé nhớ lại hành động dũng cảm của con vật bé nhỏ này vào ngày hôm qua. Tom quyết định chờ con rắn nhỏ tỉnh dậy để mời nó trở thành đồng bọn của mình. N
Lúc này cụ Dumbledore cũng không bắt đầu cho nó giải thích chuyện tối qua mà chỉ từ ái mà nhìn nó. Hiệu trưởng dùng đũa phép của mình biến cái bàn đầu giường của nó thành một cái bàn ăn dài.
Cụ mỉm cười về phía cánh cửa bệnh xá nơi đám bạn của nó vẫn chưa chịu đi nói: "Còn các trò có muốn tham gia cùng chúng ta không? Ta nói trước là bữa sáng hôm nay có hơi đặc biệt đó. Nhưng với điều kiện là các trò phải giữ trật tự nếu không Madam Pomfrey sẽ đuổi mấy thầy trò mình ra mất."
Nghe tới đây, tụi nó nhìn rồi bẽn lẽn tiến vào bên cạnh giường của Tom. Harry cũng trả cho thằng bé cây đũa phép của nó. Đương nhiên là bởi vì lo lắng cho Tom chứ không phải là vì bữa sáng đặc biệt mà thầy hiệu trưởng báo trước. Tom cũng tin vào điều đó cho đến khi từng tiếng bụng kêu vang lên từ ba đứa bạn.
Thấy tất cả mọi người đều đang đói bụng, hiệu trưởng Dumbledore cũng không chờ gì nữa mà lấy đũa phép gõ vào mặt bàn. Trước mặt bọn chúng và thầy hiệu trưởng xuất hiện một cái dĩa lớn đầy ú ụ đồ ăn.
"Một con người quen của thầy vừa trở về từ một quốc gia vĩ đại thuộc phương đông thần bí. Người bạn đó của thầy đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nền ẩm thực của quốc gia này cho nên hôm nay ông ấy đã cử gia tình của mình chuẩn bị phần ăn sáng nay. Ta chắc chắn rằng các trò cũng sẽ thích chúng nó." Cụ Dumbledore giới thiệu xuất xứ của phần ăn sáng này cho tụi nó.
Ở giữa đĩa là một phần cơm trắng, nhưng những hạt cơm này không hề thon dài như những hạt cơm bình thường mà là những hạt ngắn, tròn tròn như trân châu vậy. Phía trên phần cơm là màu xanh của hành lá và màu vàng của tóp mỡ.
Xếp xung quanh phần cơm là một miếng sườn heo dày cộm có màu đỏ âu được nướng trên bếp than cho đến khi hơi cháy xém cạnh, mùi thịt nướng xộc vào mũi của mấy đứa trẻ khiến cho nước miếng không ngừng mà chảy ra. Ở bên cạnh miếng sườn nướng là những sợi dài trong suốt được bao phủ bởi một thứ bột gì đó. Mỗi dĩa đều có hai cái trứng ốp la cùng với rất nhiều rau ăn kèm.
Ngoài ra mỗi người còn có một chén nước chấm đặc quẹo màu vàng nhạt được tô điểm bằng từng miếng ớt nhỏ đỏ tươi. Tom nếm thử một chút thì ngoài mùi hơi lạ nhưng nó là tổng hoà của các vị ngọt ngọt, chua chua, mặn mặn, cay cay kích thích vị giác vô cùng.
Mỗi người đều có một ly nước được chuẩn bị sẵn. Trong đó là sữa bò nóng, nước bí đỏ hay là nước chanh mặc cho chúng nó tự lựa chọn.
Cả bọn bắt chước động tác của lão hiệu trưởng chan lên cơm một miếng nước chấm, kết hợp với mỗi thứ đồ ăn một chút rồi cho vào miệng. Một bản giao hưởng của các hương vị đang diễn ra trong miệng bọn chúng. Cả bữa ăn không ai nói một lời nào cho dù mọi người đều xuất thân từ học viện Gryffindor, mọi người đều chú tâm vào dĩa cơm ở trước mặt mình.
Sau khi mỗi người hoàn thành bữa sáng của mình ( Tom ăn đến hai dĩa, hiệu trưởng chỉ cần gõ đũa phép là một phần ăn khác xuất hiện trước mặt nó). Cũng mất khoảng chừng nửa tiếng. Cụ Dumbledore bắt đầu công việc dọn dẹp, từ việc làm mâm đồ ăn biến mất cho đến việc chiếc bàn trở về nguyên dạng.
Lúc này đây, một cỗ lo lắng và chột dạ nổi lên trong lòng nó. Thầy hiệu trưởng và đám bạn còn chờ nó giải thích về chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua đâu. Tom cũng có rất nhiều điều không thể nào hiểu được.
Theo như những gì mà Tom còn nhớ được vào tối hôm qua thì mọi việc xảy ra gần giống như ngày đó. Cái ngày mà nó lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này. Đúng vậy chính là ngày mà tiền thân nổ từng nguyên cái cô nhi viện mà nó đã sống suốt 10 năm trời.
Tuy nhiên con quái vật đó không phải là đã biến mất cùng với tiền thân rồi sao? Thế thứ đang tồn tại bên trong Tom hiện giờ là thứ gì? Chẳng lẽ nó lại sinh ra một con nữa? Không, không có khả năng có chuyện đó, Tom hoàn toàn không có đè nén ma lực của mình mà. Vấn đề này rất quan trọng bởi vì nó liên quan trực tiếp đến mạng sống của nó.
Nhưng trước tiên nó có một vấn đề muốn hỏi thầy hiệu trưởng. Tuy nó đã nắm chắc trên 90% câu trả lời là gì nhưng nếu không có câu trả lời của cụ Dumbledore thì nó không thể nào yên tâm được.
"Giáo sư, em có còn tiếp tục được học tập tại Hogwarts không vậy?" Tom rụt rè hỏi cụ Dumbledore.
Đúng vậy, thứ mà nó lo lắng là còn có thể tiếp tục học tập tại Hogwarts hay không. Nó không nỡ bỏ nơi này. Đây chính là nhà của nó.
Lão ong mật mà dám nói một chữ không thử xem. Tom thề nó sẽ ngay lập tức đến Albania hoặc Nurmengard cho mà xem. Tuy những chỗ đó tương đối nguy hiểm nhưng Tom bảo đảm rằng mình sẽ được giáo dục không thua gì ở Hogwarts. Nhất là Nurmengard, lão tình nhân cũ của hiệu trưởng chắc chắn sẽ chào đón nó sau sự kiện phân viện vào đầu năm học.
Nhưng Tom không nhận ra rằng câu hỏi của mình trong tai ba đứa bạn thì có trọng lượng như thế nào. Ba đứa gần như đồng thời gào lên tên nó làm kinh động đến Madam Pomfrey. Bà xém tí nữa đuổi bọn nó ra khỏi bệnh xá nếu hiệu trưởng Dumbledore không đứng ra đảm bảo sẽ không làm ồn lần nào nữa.
"Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy Tom. Tại sao cậu lại không thể tiếp tục việc học tại Hogwarts được." Harry bất mãn nhìn thằng bạn. Ron và Hermione ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với câu hỏi của Harry.
"Bởi vì mình là một con quái vật Harry. Mình vô cùng nguy hiểm. Ngày hôm qua cậu đáng lẽ phải nhận ra rồi chứ." Tom bình tĩnh nói, dường như chuyện này không hề liên quan gì đến nó vậy.
"Cậu không phải là một con quái vật." Harry cao giọng đáp lại khiến cho Madam Pomfrey liếc nhìn cả bọn khiến cho nó phải ríu rít xin lỗi.
"Ngày hôm qua, mình chỉ thấy cậu ra sức mà bảo vệ mình và con độc giác thú. Tom, cậu không cần thiết phải tự nghĩ về mình như vậy." Harry chân thành mà nói với thằng bạn thân thiết của mình.