Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 54: Rừng cấm (3)




Chương 54: Rừng cấm (3)

Chương 54: Rừng cấm (3)

Như được Merlin phù hộ, khi lọ ma dược cuối cùng vừa hết thì tình trạng của con độc giác thú tốt hơn nhiều. Tuy v·ết t·hương vẫn còn đó nhưng máu đã ngừng chảy ra.

Như vậy thì tính mạng của con độc giác thú cũng đã được đảm bảo. Lão Hagrid cũng sắp tới đây cho nên nhiệm vụ tối nay của tụi nó đã hoàn thành. Cả bọn sẽ không cần thiết phải ở trong rừng cấm tối tăm và ngột ngạt này mà có thể nằm trên giường mà đánh một giấc tới trưa.

Harry và Tom nhìn nhau cười thỏa mãn. Tuy tụi nó tổn thất có hơi lớn một chút nhưng cũng không sao cả. Miễn sao tất cả mọi người đều an toàn để mà trở về lâu đài là được.

Tuy nhiên, tụi nó đã vui mừng quá sớm. Có thứ gì đó đang trường tới làm hai đứa đông cứng lại tại chỗ. Một bụi cây gần đó bỗng nhiên rung động.

Và rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rình mồi. Cái bóng đó nhìn con độc giác thú đã ngừng chảy máu thì kêu lên một tiếng thê lương rồi quay sang nhìn thẳng vào tụi nó. Cái bóng đứng dậy bước nhanh về phía hai đứa.

Kẻ thủ ác đã xuất hiện và đang tiến lại gần bọn nó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của Tom. Nhìn bộ dáng của giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám bây giờ khiến cho đầu óc của nó trở nên trống rỗng.

Do đó, nó đã làm ra một quyết định vô cùng sai lầm mà sau này mỗi khi nghĩ lại Tom muốn đập đầu vào gối mà c·hết ngay tại chỗ. Làm sao mà nó có thể ra một quyết định sai lầm đến như vậy cơ chứ.

"CHẠY! CHẠY NGAY LẬP TỨC!"



Tom nắm lấy tay Harry mà kéo nó rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Thằng bạn của nó đã hoá đá đứng trời trồng ngay tại chỗ. Nhưng cũng mới chạy được vài bước thì cả hai đều té lăn cù xuống đất đũa phép trong tay văng ra xa.

Thì ra là Harry vừa mới vấp phải một cái rễ cây. Khi bóng đen vừa mới đứng dậy thì một con đau buốt mà nó chưa bao giờ trải qua thọc sâu vào đầu nó. Cơn đau khiến thằng bé cảm thấy cái sẹo của mình như đang b·ốc c·háy vậy, hai mắt của nó gần như bị mù khiến cho nó không thể nhìn thấy đường.

Tom lồm cồm bò dậy, cố gắng để mà chạy thoát. Nhưng tất cả đều là vô dụng công, không có đũa phép trong tay, Tom chỉ là một thằng bé nhỏ gầy hơn tuổi thật của mình mà thôi.

Cái bóng đen đó từng bước, từng bước mà đến gần hai đứa. Một cỗ áp lực vô hình toả ra từ cái bóng bao phủ toàn trường. Con độc giác thú bên cạnh cố gắng đứng dậy nhưng đã không thành công, nó một lần nữa quỵ xuống đất.

Một thân ảnh màu trắng nhỏ bé từ trên tán lá lao vào cái bóng trùm kín kia. Nhưng thân ảnh đó dễ dàng bị chặn lại giữa không trung. Nó bị văng ngược lại đập vào trên một gốc cây rồi trượt xuống mặt đất.

Lúc này Tom mới nhận ra cái bóng trắng đó chính là con rắn nhỏ mà tụi nó đã gặp vào hồi đầu học kỳ. Con rắn nhỏ hiện đang nằm trên mặt đất không rõ sống c·hết khiến Tom vô cùng lo lắng. Nó cũng không biết là tại sao con rắn nhỏ lại có mặt tại đây vào lúc này.

Cái bóng đó cứ như vậy mà tiến đến gần hai đứa. Tinh thần của chúng nó gần như hỏng mất. Cơn đau đầu khiến cho Harry trước Tom một bước mà đổ gục xuống.

Cuối cùng, Tom cũng không thể chịu đựng nổi áp lực nổi nữa. Ý thức của nó đang dần dần trôi đi. Đột nhiên, một cơn gió hủy diệt từ cơ thể Tom thổi ra xung quanh.

Nó dùng một chút ý thức còn sót lại của mình để bảo vệ Harry, con rắn nhỏ và con độc giác thú đang nằm trên mặt đất . Tuy nhiên cái bóng không nằm trong số được miễn này. Hắn bị thổi bay về phía sau, đụng gãy vài cái cây rồi biến mất sau những tán lá rậm rạp của khu rừng.



Tình trạng của Tom lúc này vô cùng không tốt. Nó đã mất đi hoàn toàn ý thức của mình. Đôi mắt của nó trở nên trắng dã và thân thể đang trở nên ngày càng méo mó, mất quy tắc. Từng đạo khói đen đang bao phủ lấy cả người Tom. Không, phải nói là cả cơ thể của nó đang trở thành một đám khói đen mới đúng.

"Tom! Tom! Cậu xảy ra chuyện gì vậy! Mau trả lời cho mình đi." Khi cái bóng trùm kín kia bị thổi bay đi thì Harry cũng tỉnh táo lại. Nó lo lắng mà nhìn thằng bạn đang trong trạng thái hiển nhiên là không bình thường của mình.

Harry cố gắng lại gần nhưng nó không thể ra khỏi cái vòng bảo hộ mà Tom đã tạo ra nhằm bảo vệ cho nó trước khi mất ý thức. Gió ở bên ngoài vòng quá mạnh.

Ngay lúc này, một tia sáng màu đỏ từ trong bóng tối bay đến trúng ngay người thằng bé khiến cho nó b·ất t·ỉnh ngay lập tức. Cơn gió đột nhiên dừng lại. Tom trở về hình dáng ban đầu của mình.

Lúc này thằng bé yên tĩnh mà nằm trên mặt đất. Dường như mọi hỗn loạn chúng quanh không hề liên quan đến nó vậy.

Hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Snape bước ra từ trong bóng tối. Cây "Elder's Wand" của hiệu trưởng vẫn đang chỉ hướng vào vị trí của Tom.

"Hiệu trưởng Dumbledore? Giáo sư Snape? Tom bị làm sao vậy? Bóng đen vừa nãy đâu rồi?" Gió đã ngừng lại cho nên Harry chạy ngay lại bên cạnh Tom. Nó sợ hãi mất đi người bạn thân nhất của mình.

Cụ Dumbledore nói nhanh với giáo sư môn ma dược đang đứng bên cạnh: "Thầy mang Tom về lâu đài ngay lập tức còn ta sẽ đuổi theo bóng đen vừa nãy."

Giọng của hiệu trưởng Dumbledore hôm nay không còn ôn hoà như mọi ngày mà mang theo một uy thế mà không ai dám bỏ qua. Đừng quên rằng vĩ đại nhất bạch phù thuỷ trở thành người mà kẻ thần bí sợ hãi nhất không phải bằng năng lực đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt của mình.



"Rất vinh dự được phục vụ ngài." Giáo sư Snape lúc này cũng không hề phun nọc độc như mọi khi mà thể hiện sự kính ý cao nhất đối với hiệu trưởng. Bộ dáng của hiệu trưởng lúc này mới đúng là người mà thầy ấy theo đuổi.

Giáo sư môn ma dược nhanh chóng dùng bùa trôi nổi để nâng Tom lên không trung. Suy nghĩ một chút thầy ấy đem con rắn nhỏ đặt lên trên người của Tom. Hành động vừa nãy của con rắn đều lọt vào mắt giáo sư. Ông mang theo Tom và con rắn nhỏ rời đi khu rừng.

"Giáo sư?" Harry tính đi theo nhưng chân nó hình như đã bị trẹo do cú té ngã vừa rồi khiến cho nó lại té ngã một lần nữa. Lần này có một bàn tay hữu lực kéo nó ngồi dậy.

Trước mặt Harry là một con nhân mã, nhưng không phải là những con mà nó biết. Con nhân mã lần này trông trẻ hơn với bộ tóc hoàng kim và thân hình vàng óng.

"Em có sao không?"

Bằng một cách thần kỳ, con nhân mã chữa khỏi chân cho Harry rồi đỡ nó đứng lên, ân cần hỏi. Harry chưa hoàn hồn hẳn:

" Dạ… Cám ơn… Chuyện đó là sao hả anh? Còn bạn em nữa, cậu ấy bị làm sao vậy."

Con nhân mã không trả lời. Nó có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc xa-phia. Nó ngắm Harry thật kỹ, ánh mắt như dán vào vết sẹo hằn rất rõ trên trán Harry. Con nhân mã nói:

" Em là đứa con nhà Potter? Em mau trở lại với bác Hagrid ngay. Lúc này rừng không phải là nơi an toàn – đặc biệt đối với em. Em có biết cưỡi ngựa không? Để anh cõng em đi thì nhanh hơn."

Con nhân mã khuỵu hai chân trước cho thân mình thấp xuống để Harry có thể trèo lên lưng. Rồi nó nói thêm:

"Anh tên là Firenze."