Chương 5: Hermione, Neville và Draco (đã chỉnh sửa)
Chương 5: Hermione, Neville và Draco (đã chỉnh sửa)
Ước chừng vào khoảng giữa trưa, lối đi nhỏ truyền tới từng tiếng ồn ào, một người phụ nữ má lúm đồng tiền đẩy xe thức ăn tươi cười mà hỏi chúng nó có muốn ăn gì không. Tom và Ron đều từ chối vì đã có thức ăn chuẩn bị sẵn nhưng Harry thì khác.
Nó chưa từng có tiền mua đồ ăn vặt mà giờ đây trong túi nó lại có rủng rỉnh tiền. Bị hấp dẫn bởi các đồ ăn vặt kỳ lạ của phù thuỷ, thằng bé mua mỗi loại một ít đem về chỗ ngồi.
Nhìn chằm chằm vào Harry ôm một đống đồ ăn vặt về chỗ, Tom hỏi: " Bộ cậu không có ăn sáng à"
"Không có, cho nên bây giờ mình đói lả" Harry vừa cắn một ngụm to bánh bí đỏ vừa nói.
Tom lấy ra một ổ bánh mì bên trong nhét đầy rau xanh, pate và thịt nguội trông vô cùng ngon lành mà đưa lên miệng cắn. Món ăn này Harry cũng chưa từng thấy qua.
Ron thì lấy ra một hộp giấy chứa bốn khối sandwich, càu nhàu trong miệng: " Mẹ mình luôn quên rằng mình không thích thịt bò đóng hộp, bà vội quá mà, phải chăm sóc cả năm đứa chúng mình"
" Đến đây đi, chúng mình cùng nhau trao đổi" Harry cười tươi, từ trước tới nay nó chưa từng có thứ gì để mà chia sẻ và cũng chưa từng có ai chia sẻ gì với nó. Thế mà giờ đây nó đã có bạn để có thể vừa nói vừa cười trao đổi đồ ăn, cảm giác này thực là mới lạ nhưng cũng thật tốt.
"Đây là món gì thế, không phải là ếch xanh thật đi ?" Harry cầm một gói chocolate ếch lên hỏi hai đứa.
"Không phải, chỉ là do bùa chú mà thôi, nhưng cậu có thể sưu tập các bức chân dung được thu nhỏ lại, mình chỉ còn thiếu Agrippa và Ptolemy là đủ bộ."
"Cái gì?"
" Cậu đương nhiên sẽ không biết, chocolate ếch đều kèm theo những bức tranh được in thu nhỏ lại. Cậu biết đấy, chúng ta có thể thu thập chúng nó, chỉ có những người nổi tiếng mới có bức chân dung của chính mình."
Harry mở ra một gói chocolate ếch, lấy ra bức chân dung của cụ Albus Dumbledore. Nó lật phía sau mà đọc
" ALBUS DUMBLEDORE
ĐƯƠNG NHIỆM HIỆU TRƯỞNG CỦA HOGWARTS
Được coi là bởi nhiều thầy phù thủy vĩ đại nhất thời hiện đại, cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng với việc đánh bại Phù thủy Hắc ám Grindelwald vào năm 1945 nhờ phát hiện ra 12 công dụng của máu rồng, và công việc giả kim thuật cùng với cộng sự của mình, Nicolas Flamel. Giáo sư Dumbledore thích nhạc thính phòng và chơi bowling mười chân"
Harry lật lại mặt trước của bức chân dung, nó ngạc nhiên nói " Cụ biến đâu mất rồi ". Thế là Ron phải giải thích cho Harry hiểu rằng trong giới phù thuỷ các bức tranh đều động đậy được.
"Cậu biết không, các bức hình của muggle sau khi được chụp thì chúng nó không động đậy được" Tom cũng nói lên ý kiến của mình, điều này làm Ron vô cùng kinh ngạc.
Lại có người gõ cửa gian của chúng nó, một cậu bé mặt hơi tròn đi vào " Xin lỗi, các cậu có thấy con cóc của mình đâu không? Mình lại làm mất nó rồi! Nó luôn từ trong người mình chạy trốn"
"Xin chào, Mình là Tom S·ullivan, cậu có thể hỏi huynh trưởng để dùng bay tới chú mà tìm con cóc của mình. Cậu có biết không? Sủng vật của phù thuỷ luôn có liên kết đặc biệt với chủ nhân của chúng, cho nên con cóc của cậu sẽ không rời đi cậu quá xa."
Tom tiễn thằng bé còn đang mếu máo khóc ra khỏi gian phòng của tụi nó.
Không lâu sau đó, cửa gian lại một lần nữa mở ra, một cô bé tóc nâu đi vào: “Các cậu có người nhìn đến một con cóc ở đâu không? Neville làm mất một con cóc.”
Cả ba người lắc đầu. “Chúng mình đã nói với cậu ấy là chúng mình không có thấy rồi.” Ron nói.
"Mình kêu Hermione Granger, thuận tiện hỏi một câu, các cậu tên là gì?” Nhỏ tự giới thiệu bản thân mình .
“Mình kêu Ron Weasley.” Ron lầu bầu nói.
“Harry Potter.” Harry nói.
"Tom S·ullivan" Tom trả lời
“Thật là cậu sao?” Hermione hỏi. “Chuyện của cậu mình biết hết . Đương nhiên ——mình có mua thêm mấy quyển sách tham khảo, 《Modern Magical History 》 《 The Rise and Fall of the Dark Arts 》 《Great Wizarding Events of the Twentieth Century 》 này mấy quyển trong sách đều nhắc tới cậu”
"Mình ấy hả?". Harry cảm thấy bàng hoàng cả người.
Hermione lại kêu lên:"Trời đất! Cậu không biết gì hết sao? Nếu như mình là cậu, thể nào mình cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về mình"
"Như vậy làm phiền Granger tiểu thư cho bọn mình biết những quyển sách đó ngoài làm cho Harry nhớ lại người thân của mình thì còn có tác dụng nào khác nữa không?" Tom bất mãn mà lên tiếng phản đối Hermione, nhỏ lúc này EQ còn thấp quá.
"Xin lỗi Harry." Tom quay qua Harry mà xin lỗi nó.
"Không có chi."
" Úc, cho mình xin lỗi, ba người các cậu có biết hay không chính mình sẽ bị phân đến học viện nào sao? Mình đã hỏi thăm qua, mình hy vọng có thể được phân đến Gryffindor, mọi người đều nói đó là tốt nhất, mình nghe nói, cụ Dumbledore chính là từ nơi đó tốt nghiệp, bất quá mình nghĩ Ravenclaw cũng không tính quá xấu… Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ mình tốt nhất là nên đi tìm con cóc của Neville đã. Ba người các cậu cũng nên thay quần áo đi, phải biết rằng, chúng mình cũng mau đến nơi rồi” Nhỏ liền tù tì nói một tràng dài làm Tom choán cả đầu.
“Mặc kệ phân đến cái nào học viện, mình đều không hy vọng cùng con nhỏ này ở cùng một học viện.” Ron nói.
"Nhỏ chỉ là đang tìm lý do tránh đi cho chúng mình thay đồ thôi, chẳng lẽ cậu muốn thay đồ trước mặt nhỏ" Tom vừa cười vừa nhìn Ron.
"Không phải" mặt Ron trở nên đỏ như mái tóc của hắn, thằng bé hầu như rống vào Tom.
Bên cạnh Harry cũng cười hỏi, như là để giảm sự xấu hổ của Ron: " Người nhà của cậu ở học viện nào?"
“Gryffindor. Cha và mẹ mình trước kia cũng là ở cái này học viện. Nếu mình không được vào Gryffindor, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Mình cũng không cho rằng nếu có thể đi Ravenclaw liền không xong, nhưng ngẫm lại xem, ngàn vạn đừng đem mình phân đến học viện Slytherin."
Đang ngồi ở bên cạnh Tom liền phản bác thằng bé: "Mình cảm thấy Slytherin cũng không tồi, các cậu biết đấy, mình ở nhà giáo sư dẫn đường cả mùa hè, thầy ấy chính Slytherin viện trưởng, thầy ấy cũng rất chăm sóc mình, nhưng mình nghe nói nơi đó không chào đón phù thuỷ xuất thân muggle như mình."
Nhưng Tom cảm thấy nếu không làm gì thì nó sẽ phải vào Slytherin. Nếu không thì làm sao giáo sư Snape lại dành thời gian mà chỉ đạo lễ nghi cho nó trong cả mùa hè chứ. Nhưng Tom sẽ không chịu thua số phận, nó sẽ cố gắng 'khuyên bảo' mũ phân viện để không phải vào Slytherin.
" Nhưng rất nhiều hắc phù thuỷ đều xuất thân từ Slytherin"
" Cũng có rất nhiều y liệu sư xuất thân từ Slytherin, Madam Poppy Pomfrey hiện đang làm việc tại bệnh xá của Hogwarts cũng xuất thân từ Slytherin "
" Nhưng.... Nhưng... "
“Các cậu xem, mình cảm thấy râu của Scabbers đang biến nhạt” Harry nói, nó muốn đem Ron lực chú ý rời khỏi các học viện.
“ Hai người anh của cậu ngươi đều tốt nghiệp, hiện tại bọn họ đều ở làm cái gì?’’ Harry muốn biết phù thuỷ từ trường học tốt nghiệp sau sẽ đi làm cái gì.
"Charlie làm tuần long sư ở Rumani còn Bill thì đang làm giải chú sư cho Gringotts ở Ai Cập. Các cậu có nghe nói tới vụ Gringotts sao, có người muốn c·ướp được kim khố được bảo vệ kỹ càng đâu. Rốt cuộc bọn họ không b·ị b·ắt được nhưng cũng không thể mang ra được thứ gì"
Tom cười cười vì nó đã đoán được danh tính bọn c·ướp cùng với món đồ mà bọn chúng muốn c·ướp. Riêng Harry thì lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc bởi vì có người dám c·ướp Gringotts.
Harry và Ron chuyển đề tài về Quidditch, chủ yếu là Ron đang nói vì Harry vẫn chưa biết gì về Quidditch cả. Trong khi đó Tom tiếp tục đọc sách bởi vì nó thực không thích môn thể thao này.
Ngày lúc Ron đang giảng giải chỗ hấp dẫn nhất của một trận bóng, cửa gian phòng lại một lần nữa bị mở ra không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay.
Bước vào phòng là một thằng nhóc tóc vàng nhạc, mặt thì trắng bệch, đi phía sau lưng nó là hai tùy tùng vô cùng cục mịch.
“Là thật vậy chăng?” Thằng bé hỏi, “ Mọi người trên xe đều đang bàn tán xôn xao rằng Harry Potter ở cái gian này. Như vậy, đó chính là cậu. Đúng không?”
“Đúng vậy.” Harry trả lời.
Thằng nhóc giới thiệu hai người tùy tùng của nó“ Đây là Crabbe, đây là Goyle. Còn mình kêu Malfoy, Draco Malfoy"
Ron nhẹ nhàng khụ một tiếng, miễn cho cười ra tiếng tới.
Draco Malfoy nhìn hắn. “Mày cảm thấy tên của tao quá buồn cười, phải không? Không cần hỏi mày là ai. Cha của tao đã nói cho tao, người nhà Weasley thì đều là tóc đỏ, đầy mặt tàn nhang, đẻ nhiều đến nuôi không nổi.”
Lúc này đây Tom mới lên tiếng "Draco, mình nghĩ nhà Malfoy cũng không sa đoạ đến mức cần phải hạ thấp nhà khác để đề cao bản thân mình. Tuy nhà Weasley mang danh thuần huyết sỉ nhục nhưng vẫn là một gia tộc thuần huyết, đừng làm cho các gia tộc thuần huyết mất mặt. Còn có Ron, cậu cũng phải xin lỗi Draco, cười tên của người khác là điều không thể chấp nhận được"
Ron vẻ mặt đỏ bừng, Draco thì trắng bệch lắp bắp nói " ...T o.. m ... cậu cũng ở đây" còn Harry thì kinh ngạc hỏi:
" Tom, cậu biết Draco?"
" Mình đã nói là mình đã ở nhà giáo sư cả mùa hè đúng không? Giáo sư chính là Draco giáo phụ, mùa hè vừa rồi chúng mình đã gặp qua. Như vậy Draco, mục đích của cậu tới đây có phải là để kết bạn với Harry?"
Như bị nói đúng tâm sự, mặt của Draco ngay lập tức đỏ lên, bởi vì mặt của nó vốn trắng bệch nên màu đỏ càng bắt mắt hơn. Bộ dáng biệt hữu của thằng bé thật là chọc cười mọi người.
Không hề giống như nguyên tác, bởi vì Draco cũng không có nói xấu gia đình Weasley, với lại có Tom là người trung gian cho nên Harry hiện tại sẵn sàng làm bạn với nó cho dù trong tiệm của Madam Malkin hai người trò chuyện vốn không vui vẻ gì.
Harry vươn tay ra muốn cùng Draco bắt tay. Draco đỏ mặt nắm lấy tay Harry sau đó quay người chạy đi nhưng không quên nói vọng lại
“Các câu tốt nhất vẫn là màu chóng thay áo chùng đi, mình vừa hỏi qua nhân viên đoàn tàu hắn nói chúng ta liền phải tới rồi"
“Mình nghe ba mình nói qua chuyện nhà nó.” Ron tối tăm mà nói, “Sau khi Kẻ thần bí m·ất t·ích, bọn họ là nhóm đầu tiên trở lại
với chúng ta. Họ nói họ bị bùa mê, ba của mình không tin. Ông ấy nói rằng ba của Malfoy không cần tìm bất luận cái gì lấy cớ liền sẽ dễ dàng phản bội mà quay về bên kia.
" Nhưng đó là chuyện của thế hệ trước phải không? Đâu có liên quan gì đến chúng mình. "
“Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.” Thanh âm này vang vọng khắp đoàn tàu. Tom hối hai người mau mau thay đồ nếu không không kịp.
" Chúng mình cần phải thay đồ nhanh lên nào, các cậu không cần mình tránh đi chứ" Tom cười nói, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối rồi.
Ba đứa cởi áo ngoài, thay áo chùng đen. Áo của Ron hơi ngắn một cút so với thân hình nó, để lộ cả đôi giày
Sắc mặt của Harry và Ron đều trắng bệch như nhau thể hiện sự lo lắng về hành trình sắp tới. Hai đứa nhét đầy túi những gói kẹo cuối cùng rồi nhập vào đám đông trong hành lang tàu.