Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 38: Nicholas Flamel




Chương 38: Nicholas Flamel

Chương 38: Nicholas Flamel

Trong căn chòi nhỏ ấm áp nằm cạnh bìa rừng của lão Hagrid, cả bốn đứa tụi nó đang thưởng thức những tách trà nóng cùng với chủ nhân của nơi này.

"Giáo sư Snape hoặc là giáo sư Quirrell, một trong hai người ấy vừa nãy đã ếm cây chổi của câu. Chính mắt mình đã thấy tận mắt điều này. Nhưng mình thiên về Snape nhiều hơn, lão ấy đã ghét cậu từ đầu năm học đến giờ." Ron giải thích cho Harry những điều đã xảy ra vừa nãy.

Nhưng lão Hagrid gạt đi:

"Nhảm nhí! Việc gì mà giáo sư Snape cùng với giáo sư Quirrell phải làm như vậy?"

Tom nhàn nhã uống trà trong khi ba đứa kia nhìn nhau. Nó muốn nhìn xem tụi nó có thể bộ ra điều gì từ lão Hagrid. Nhưng đột nhiên Harry kéo tay nó ra khỏi căn chòi ấm áp. Cầm trên tay ly trà nóng mà nó đang uống dở, Tom hỏi thằng bạn:

"Cậu kéo mình ra đây để làm gì vậy Harry, trong phòng ấm áp bộ không tốt hơn sao?"

"Mình không nghĩ làm cho bọn họ biết được chuyện này. Tom cậu nói thật với mình đi. Giáo sư Snape có làm gì với cậu không?" Harry chân thành mà hỏi Tom nhưng nó lại không hiểu lắm câu hỏi của thằng bạn.

"Làm gì là làm gi? Giáo sư Snape ngoài việc độc miệng với hay trừ điểm linh tinh thì thầy ấy đối xử với mình cũng không tệ lắm." So sánh giữa thái độ của Snape khi đối xử với Harry và nó thì đương nhiên lão ấy đã đối với nó không tệ rồi.

Harry lí nhí trả lời như sợ tổn thương thằng bạn: " Hôm qua, mình thấy ... mình thấy ... cậu quỳ gối trước giáo sư. Có phải là thầy ấy thường xuyên trút giận lên cậu phải không? Tối hôm đó, có phải cậu đã phải chịu giáo sư trừng phạt để lấy lại quyển sách về cho mình không? Cậu không cần phải làm thế vì mình đâu Tom."



Harry nhớ đến vẻ mặt của lão lúc đó – cái vẻ mặt giận dữ lạ lùng ấy – làm Harry không dễ gì quên. Nó không muốn bạn bè phải chịu ủy khuất bởi vì chuyện của bản thân nó.

Tom cảm thấy hồ đồ trước sức tưởng tượng phong phú của thằng bạn: "Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đó Harry, không có chuyện đó đâu. Giáo sư Snape không có làm gì mình cả"

"Thật chứ? Cậu không có qua loa với mình chứ Tom. Cậu không cần phải ngại khi nói điều này với mình đâu." Harry không chịu tin mà hỏi lại Tom, nó muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra đêm qua.

"Thật trăm phần trăm. Mình nói dối cậu làm gì. Cậu biết đấy, mỗi tháng mình đều phải đến văn phòng của giáo sư nhận thuốc, đêm qua cũng thế. Hôm qua mình chỉ giúp giáo su băng bó v·ết t·hương trên đầu gối mà thôi."

"Vết thương? Cậu nói trên đầu gối của Snape có v·ết t·hương? Mình phải nói với Ron và Hermione biết chuyện này ngay mới được."

Harry nói xong liền chạy ngay về phòng bỏ lại Tom còn ở ngoài trời chịu gió lạnh thổi từng cơn. Tom sững sờ đứng ở đó, nhớ lại từng chữ mà nó vừa mới nói ra.

Nó vừa rồi đã bị sức tưởng tượng của Harry làm choáng đầu nên hình như vừa rồi nó vừa nói điều mà nó không nên nói ra. Tom chạy theo vào phòng để xem nó còn có thể vớt vác được gì không.

"Các cậu biết vậy nghĩa là sao không? Snape tìm cách vượt qua con chó ba đầu vào đêm Halloween! Lúc tụi mình thấy là lúc mà ổng đi lên đó, nhớ không? Vậy là ổng muốn đánh cắp cái gói mà con chó đang canh giữ." Khi Tom bước vào phòng thì nghe thấy tiếng Harry nói như vậy. Xem ra giáo sư Snape đã bị ba đứa tụi nó định nghĩa là người xấu rồi.

Lão Hagrid làm rớt tách trà:

"Làm sao các cháu lại biết về con Fluffy?"



"Fluffy ?"

"Ờ… nó là con chó của ta… Mua của một thằng cha người Hy Lạp mà ta gặp ở quán rượu hồi năm ngoái… Ta cho cụ Dumbledore mượn để nó canh giữ cái…"

Xem ra Tom vẫn chưa bỏ lỡ phần hay nhất, tuy hơi lộ ra một chút bí mật của giáo sư Snape nhưng ảnh hưởng không lớn lắm. Nó quay về chỗ ngồi của mình để mà tiếp tục uống trà xem diễn.

" Tom tại sao cậu lại không nói với chúng mình về v·ết t·hương của Snape sớm hơn?" Ron oán trách nó không nói sớm với bọn chúng.

"Thì tại mấy cậu đã không chịu hỏi mình. Rõ ràng tối hôm qua mình đã hỏi mấy cậu có gì muốn hỏi mình không còn gì?"

Hình như tối qua thực sự có chuyện này. Ba đứa nhìn nhau xấu hổ vì đã trách lầm thằng bạn. Harry cố ý đánh trống lảng bằng cách chuyển chủ đề qua gói đồ mà lão Snape tính đánh cắp từ dưới chân con chó ba đầu.

"Bác Hagrid, Fluffy đang canh giữ món gì thế ạ?"

" Đó là chuyện tối mật. Đúng vậy là tối tối mật. Cho nên đừng có hỏi ta." Lão Hagrid cáu kỉnh trả lời.

"Nhưng mà lão Snape đang định đánh cắp nó mà? Với lại hôm nay lão ấy định g·iết Harry nữa." Hermione kêu lên.

"Đừng quên còn có Quirrell cũng rất khả nghi." Tom chen vô nói nhưng hình như không được sự đồng tình của ba đứa còn lại. Ngay cả Hermione cũng khăng khăng cho rằng giáo sư Snape là người xấu. Tom phải công nhận là vỏ bọc ngụy trang giả vờ yếu đuối của Quirrell lúc này đã phát huy tác dụng của mình.



Lão Hagrid gạt đi: "Nhảm nhí! Giáo sư Snape cùng giáo sư Quirrell đều là giáo sư trường Hogwarts, đời nào mấy ổng lại đi làm mấy chuyện đó!"

Lão khổng lồ nóng nảy nói với cả bốn đứa, xem ra lão sắp chịu không nổi rồi.

"Này, nghe đây, cả bốn đứa … các cháu đang xía vô chuyện không dính dáng gì tới mình cả. Nguy hiểm lắm. Các cháu nên quên con chó đi, quên luôn chuyện nó đang canh giữ cái gì đi. Đó là việc của cụ Dumbledore và cụ Nicholas Flamel mà thôi."

"Nicholas Flamel?" Harry reo lên: "A! Vậy là có ai đó tên là Nicholas Flamel liên quan đến vụ này, phải không bác?"

Xong kịch vui hạ màn, lão Hagrid đã làm lộ ra nhân vật quan trọng nhất. Như vậy thì Tom sẽ có một đoạn thời gian dài để nâng cao tự thân trước khi tham gia cùng Harry vượt qua thử thách của hiệu trưởng.

Lão Hagrid tức giận đuổi tụi nó ra khỏi phòng nhưng theo nó thấy thì hình như lão ấy tức giận với bản thân mình nhiều hơn.

"Nicholas Flamel sinh vào năm 1336, là một phù thuỷ người Pháp cũng là một nhà giả kim nổi tiếng. Là người duy nhất chế tác và cũng chủ nhân hiện tại của Philosopher's Stone, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra Elixir of Life, thứ sẽ làm cho người uống bất tử."

Trong sự ngỡ ngàng của đám bạn và bác Hagrid, Tom nhấp một ngụm trà nóng rồi nói tiếp: "Cụ Nicholas Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.) Cháu nói có gì sai không bác Hagrid?"

"Làm sao… làm sao mà cháu biết." Lão Hagrid không ngậm được miệng trước mặt mấy đứa trẻ.

Gã khổng lồ như nổi điên lên với chính mình mà tống bọn nhỏ khỏi căn chòi của gã.

Trên đường về lâu đài, Hermione cứ bám riết lấy nó mà hỏi về Nicholas Flamel và Philosopher's Stone. Tom không còn cách nào khác là giới thiệu cho nhỏ quyển « Giả kim thuật, nghệ thuật cổ đại và khoa học».

Nhỏ chắc chắn rằng thứ được canh giữ bởi con chó ba đầu chính là Philosopher's Stone cho nên nhỏ cần phải tìm hiểu thêm về thứ đó.

"Biến mọi thứ kim loại thành vàng và chế tạo thuốc giúp người uống vào trường sinh bất tử. Thảo nào lão Snape muốn trộm thứ đó. Ai cũng sẽ muốn thứ đó." Ron cảm thán nói, nó chợt nhìn qua Tom rồi nói tiếp: "Cả lão Quirrell nữa