Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 29: Halloween (3)




Chương 29: Halloween (3)

Chương 29: Halloween (3)

Tiết học sáng này không thể nói là vừa ý đối với Ron. Bởi vì đũa phép đang chống lại nó nên cho đến cuối buổi nó vẫn chưa thành công khiến nhúm lông vũ của nó bay lên. Nó là đứa duy nhất trong đám bạn không làm được điều này.

"Thiệt tình không ai có thể chịu đựng con nhỏ đó. Nhỏ đúng là một cơn ác mộng. Mình còn không biết nhỏ có phải là con gái nữa không? Mà hồi nãy tại sao cậu nhìn chằm chằm nhỏ thế Tom, bộ trò mê nhỏ à?" Ron càu nhàu trong khi đi cùng chúng nó ra khỏi lớp học môn ma chú.

"Mình không có! Mình không phải! Cậu đừng nói bừa!" Tom nhanh chóng dùng tam liên quan để mà bác bỏ ý nghĩ của Ron. Nó hiện giờ không hề có ý tưởng gì với Hermione, hồi nãy nó chỉ bận suy nghĩ thôi chứ không phải là nó ngắm Hermione.

Bỗng một người nào đó vội vã vượt qua mặt hai đứa, xô mạnh vào cả Harry. Thì ra là Hermione, hình như nhỏ đang khóc. Hai mắt nhỏ đang đỏ hòe cùng với ràn rụa nước mắt.

"Chắc tại Hermione vừa nghe được cậu nói xấu nhỏ." Harry đưa ra suy nghĩ của mình

"Rồi sao?" Ron hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói:"Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!"

Những lời trên Tom hoàn toàn không nghe thấy bởi vì nó đang luống cuống tay chân mà đuổi theo Hermione. Nó vừa mới làm một đứa con gái khóc.

Dù là vì bất cứ lý do gì thì làm con gái khóc đều là không nên, quan niệm của Tom xưa giờ đều như thế. Nó tính đuổi theo xin lỗi nhỏ nhưng nó đuổi theo không kịp. Khi nó thấy Hermione tiến vào nhà vệ sinh nữ thì Tom xạm mặt lại.

Với tư cách là một nam sinh đã được giáo sư Snape dạy vài tháng lễ nghi thì nhà vệ sinh nữ đối với nó là cấm địa. Việc Tom lãng vãng gần nhà vệ sinh nữ đối với nó là không thể chấp nhận được. Nó đành phải trở về lớp để học môn kế tiếp trong khi vẫn luôn lo lắng cho cô phù thủy nhỏ.



Tiết học đó Tom không thấy Hermione trở vô lớp. Buổi trưa nó cũng không thấy bóng dáng cô bé đâu. Tom nghe lỏm được mấy đứa con gái trong lớp nói rằng Hermione vẫn đang khóc trong nhà vệ sinh nữ và không muốn người khác làm phiền nhỏ. Điều này làm nó xấu hổ hết sức.

Tom không hề có bất kỳ tâm tình nào để mà thưởng thức đại sảnh đường đã được các giáo sư trang trí theo chủ đề Halloween như thế nào trong khi Harry và Ron như bị mê hoặc vậy. Hiện tại Tom chỉ lo lắng về việc Hermione tại sao vẫn chưa xuất hiện.

Nó chuyển hoá sự lo lắng này thành động lực để xử lý hết đống thức ăn trên bàn. Bộ dáng ăn uống thả cửa của Tom đều khiến cho mọi người xung quanh chú ý. Bởi vì những lúc ăn trên đại sảnh đường Tom vẫn luôn giữ được sự ưu nhã của mình chỉ khi nào ăn một mình hoặc ăn chung với hai thằng bạn thì nó mới có thể thả lỏng bản thân mình.

Với phương pháp ăn như vậy thì rõ ràng Tom ăn nhanh hơn những người còn lại rất nhiều. Cho nên khi nó ăn no rồi thì những người khác đều mới ăn xong khai vị.

"Mình khuyên các cậu mau ăn nhanh đi, đêm nay mình có linh cảm không lành. Nếu không ăn nhanh thì các cậu sẽ đói bụng đó" Tom tốt bụng khuyên hai thằng bạn như thế nhưng có vẻ không ai nghe theo.

Khi Harry vừa mới ăn tới món khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu sổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.

"Cự… Cự quái… sổ hầm ngục… tôi thiết tưởng ngài nên biết…" Nói chưa dứt câu, ông đã ngất xỉu ngã xuống sàn.

Tom sặc sụa mà phun vào mặt Harry một ngụm sữa bò. Nếu có thể nó muốn trao cho giáo sư Quirrell giải Oscar cho nam diễn viên xuất sắc nhất. Bộ dạng vừa rồi của giáo sư hầu như lừa được mọi người ở đây.

Nhưng đột nhiên Tom cứng người lại, Hermione không có mặt tại bữa tiệc Halloween cùng với cự quái đã được giáo sư Quirrell thả ra. Mọi việc xảy ra giống như mọi quyển đồng nhân mà nó còn nhớ.

Như vậy Hermione đang gặp nguy hiểm!

Trên bàn giáo viên, hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy trấn áp cả đại sảnh đường đang rơi vào hỗn loạn. Cụ ra lệnh:



"Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của học viện mình về phòng ngủ ngay lập tức."

Percy thi hành lệnh ngay:

" Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ cự quái đâu. Đứng sát sau lưng anh nhé… Xin tránh đường cho học sinh năm thứ nhất… Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây."

Tom đang tính chuồn êm về phòng vệ sinh nữ hồi sáng để cứu Hermione thì bị vừa mới lau mặt sạch sẽ Harry và Ron kéo lại.

"Tom, cậu tính đi đâu vậy. Hiệu trưởng Dumbledore nói chúng mình phải về phòng ngủ ngay."

"Mình đi tìm Hermione, nhỏ vẫn chưa biết chuyện con cự quái. Mấy cậu mau mặc kệ mình mà theo anh Percy về phòng ngủ đi."

Tom gấp gáp nói, nó không thể làm Hermione vì nó mà m·ất m·ạng được. Cũng như nó không thể kéo theo Harry và Ron vào nguy hiểm. Nó không muốn mấy đứa bạn m·ất m·ạng bởi vì lỗi mà nó gây ra.

Tuy theo trí nhớ của nó thì nhân vật chính với sự giúp đỡ của bàn tay vàng nhanh chóng kết liễu cự quái nhưng không có nghĩa là nó làm được điều đó a. Tom làm gì có bàn tay vàng hay hệ thống giúp đỡ đâu.

Tom hiện tại vô cùng hận chính mình tại sao lại không nhớ đến vụ này sớm hơn. Biết đâu nó đã có thể từ trong thư viện tìm được phương pháp để năm nhất tân sinh có thể đối phó với cự quái.



Nhưng hình như hai đứa bạn không chịu nghe theo lời đề nghị của Tom. Ron thì nhìn xung quanh cảnh giác trong khi Harry thì nắm tay nó kéo lại, nó nắm rất mạnh khiến Tom đau cả tay.

"Mình… sẽ… không… để… cho… cậu…đi …mạo…hiểm… một… mình…đâu." Harry thốt lên từng tiếng thông qua kẻ răng của mình chứng tỏ rằng nó hiện giờ đang tức giận vô cùng.

"Harry, buông tay mình ra." Tom ra sức mà giãy dụa hòng thoát khỏi bàn tay của Harry.

Harry kiên quyết trả lời: "Không, mình sẽ không buông tay cậu ra."

Ron rốt cuộc chịu không nổi nữa, nó nổi giận: "Bây giờ việc quản trọng là chúng mình phải mau tìm được Hermione, mấy cậu có thể cãi nhau sau được không."

Tom và Harry nhìn nhau một chút. Cuối cùng Harry cũng chịu bỏ tay Tom ra, nó nói: "Mình sẽ cùng với cậu đi tìm Hermione. Cậu không cần phải cản mình, nhỏ cũng là bạn của mình."

"Được rồi, hai cậu đi theo mình." Tom trầm mặc một chút rồi đồng ý. Ron nói đúng, việc quản trọng nhất bây giờ là phải tìm được Hermione.

Với lại nó hiện tại đã không thể cản được hai thằng bạn. Thay vì để chúng nó mạo hiểm một mình thì Tom cảm thấy mình đi chúng thì sẽ an tâm hơn.

Ba đứa bèn tụt lại cuối hàng, lẩn vào đám nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ.

Vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau lưng. Tom nhanh chóng kéo hai thằng bạn núm sau mấy cột đá lớn.

Phía sau tụi nó chính là giáo sư Snape. Ông nhanh chóng băng qua hành lang rồi biến mất.

"Tại sao giáo sư Snape lại có mặt tại đây? Lúc này ổng phải cùng các giáo sư khác ở dưới hầm chứ." Harry thắc mắc hỏi hai đứa còn lại.

"Có lẽ giáo sư đi tìm bọn mình." Tom quả loa trả lời Harry, nó đoán rằng giáo sư chỉ là đi lên hành lang cấm để mà kiểm tra mà thôi."

"Giáo sư đi lên lầu ba." Sau khi tiếng bước chân của giáo sư, Ron đưa ra kết luận. Điều này được sư đồng ý của cả hai đứa.