Chương 26: Phòng bếp
Chương 26: Phòng bếp
"TOM SULLIVAN!" Giáo sư McGonagall tiến về phía nó một cách đầy giận dữ, khí thế của nữ sư vương của học viện Gryffindor được bà toàn bộ mở ra.
Từ khi nhập học đến giờ, Tom chưa từng thấy giáo sư tức giận như vậy. Tom đưa mắt cầu cứu nhìn qua hai đứa bạn đang đứng xa xa ở cửa nhưng đáp lại nó chỉ là hai cặp mắt xem diễn.Nó chỉ có thể yếu ớt mà đáp lại:"Buổi sáng tốt lành giáo sư McGonagall."
Dường như mặt đất đều thay đổi dưới mỗi bước chân của bà. Nhưng khi nó nhìn kỹ thì lại không phát hiện được có bất cứ thứ gì thay đổi cả. Tom có thể cảm nhận được tất cả chỉ là do ma lực của giáo sư McGonagall tràn ra tạo thành ảo giác mà thôi. Đây là lần đầu tiên Tom hiểu biết được uy lực của một vị biến hình đại sư khi tức giận sẽ như thế nào.
"Hai ngày! Suốt hai ngày hai đêm! Trò đã biến mất suốt hai ngày hai đêm." Bà thở hổn hển mà nói với Tom. " Chưa từng có tân sinh năm nhất nào giống như vậy. Mới nhập học hơn một tháng mà đã m·ất t·ích hai đêm liền. Chúng ta đã tìm gần hết Hogwarts vẫn không thấy bóng dáng của trò."
"Nếu như .. Nếu như trò có chuyện gì xảy ra thì ... chúng ta, Hogwarts sẽ.. " Giáo sư McGonagall nói không ra lời nhưng ngay sau đó Tom đã bị bà ôm vào trong lòng. Cái ôm này diễn ra không bao lâu, giáo sư liền thả nó ra rồi hỏi nó bằng một giọng nói còn nghiêm túc hơn thường ngày.
" Trò có thể nói với chúng ta hai ngày nay trò đã làm gì ở đâu không?"
Tom lí nha lí nhí trả lời câu hỏi của giáo sư McGonagall:" Em chỉ là... chỉ là tìm một chổ để luyện tập ma chú thôi mà."
"Luyện tập ma chú? Luyện tập ma chú mà có thể biến trò thành ra bộ dáng này à? Với bộ dạng hiện nay của trò thì cho dù mọi người nói là trò vừa mới đánh xuyên rừng cấm trở về thì ta cũng tin." Giáo sư McGonagall hiển nhiên không tin rằng nó chỉ là luyên tập ma chú trọng suốt hai ngày hai đêm mà không chịu trở về lâu đài. Nhưng khi bà nhìn kỹ lại bộ dáng hiện tại của Tom bây giờ thì có một bóng dáng quen thuộc hiện lên trước mắt.
Nó bây giờ ngoài màu tóc và quần áo trên người thì bộ dáng lại vô cùng giống giáo sư môn ma dược. Bà biết bộ dáng hiện tại của nó là học từ ai.
Phó hiệu trưởng của chúng ta tức giận mà nhìn giáo sư Snape, người mà từ đầu đến giờ chỉ đứng yên tĩnh ở lối ra vào nhà bếp. Giáo sư môn ma dược thì cười mỉa đáp lại bà.
Nếu có ai quen thuộc nhất với bộ dạng hiện tại của Tom thì người đó chính là Snape. Không chỉ chính bản thân hắn cũng thường xuyên trở thành bộ dáng như vậy, mà ngay cả con tiểu cự quái ở nhờ nhà vào mùa hè vừa rồi cũng không biết từ khi nào trở nên giống hắn.
Khoảng thời gian đó, hai người cũng thường xuyên trở nên như vậy, nếu không có ma dược mà chính mình điều chế thì thân thể nhỏ bé kia không biết có thể có mặt tại nơi này hay không.
Giáo sư Snape từ trong tay áo lấy ra hai bình ma dược đưa cho Tom trong ánh mắt đầy tức giận của giáo sư McGonagall. Nó cũng vô cùng quen thuộc nhận lấy rồi lập tức uống cả hai bình ma dược mà không hề hỏi đó là ma dược gì. Động tác của cả hai đều vô cùng quen thuộc giống như là đã làm không ít lần trước đây,
Ma dược xuất thủ từ tay của giáo sư Snape luôn được bảo đảm chất lượng . Sau khi uống hai bình ma dược thì trạng thái của Tom đã tốt hơn nhiều, ít nhất trạng thái của nó không còn giống như vừa đánh xuyên rừng cấm trở về nữa. Tom rút ra đũa phép vẽ ra một chữ S rồi gõ lên quần áo của mình. Ngay lập tức quần áo của nó trở nên sạch sẽ thơm tho như mới.
"Không tiếng động chú bùa rửa sạch (Scourgify) như vậy ít nhật cậu S·ullivan đây không có nói dối về việc luyện tập ma chú." Giáo sư Snape âm dương quái khí mà nhận xét về bùa Scourgify của nó.
Nhìn thấy hai người hỗ động như trong chỗ không người, Giáo sư McGonagall hừ một tiếng: "Trò S·ullivan, bởi vì hành vi vô kỷ luật của trò, Học viện Gryffindor bị trừ 50 điểm, còn riêng trò thì bị phạt cấm túc với thầy giám thị Filch vào cuối tuần này."
Tin tức này đối với một học sinh 'ngoan, hiền' như Tom giống như sét đánh giữa trời quang vậy, nó hấp tắp mà hỏi lại giáo sư:"Giáo sư McGonagall, nhưng giáo sư là viện trưởng của học viện Gryffindor mà."
"Bởi vì ta chính là viện trưởng học viện Gryffindor ta mới trừ điểm trò. Ta không hi vọng vụ việc này sẽ xảy ra lần nữa trong tương lai". Bà nghiêm khắc mà nói với Tom làm hai mắt của nó rũ xuống đất.
" Bây giờ ta yêu cầu trò ăn hết bữa ăn này rồi quay về phòng ngủ của học viện Gryffindor để ngủ bù. Ta sẽ thông báo cho các giáo sư khác về việc vắng mặt của trò ngày hôm nay".
Bà quay qua Harry và Ron nói tiếp:" Trò Potter, trò Weasley, ta mong các trò hãy canh chừng người bạn của mấy trò, không được cho trò S·ullivan m·ất t·ích nữa.: Nói xong, giáo sư McGonagall cùng giáo sư Snape đi ra khỏi nhà bếp để lại ba thằng nhóc còn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Tom trở về chỗ ngồi hồi nãy của nó để mà tiếp tục chiến đấu với đống đồ ắn trên bàn. Vửa rồi nó mới ăn được một chút thì đã bị giáo sư McGonagall thuyết giáo rồi. Nó quay sang nhìn hai thằng bạn còn đang đứng như trời trồng nói:
"Hai cậu còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống bên này cùng ăn với mình. Skylock, làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta thêm vài món điểm tâm ngọt."
"Rất vinh hạnh thưa cậu S·ullivan." Skylock không biết từ đâu chạy lại, khi nãy khi giáo sư McGonagall bạo nộ thì lại không thấy nó đâu.
Harry cùng Ron ngồi xuống bên cạnh nó cùng nhau xử lý đống đồ ăn trên bàn. Harry vừa uống một ngụm nước bí đỏ vừa hỏi Tom:
"Tom cậu rất quen thuộc nơi này sao?"
"Không, mình cũng là lần đầu tiên đến nơi này." Tom vừa nói vừa lấy miếng bánh pudding vào dĩa của mình. Nó quay qua hỏi hai đứa: "Mà sao hai cậu đi theo sau giáo sư McGonagall cùng với giáo sư Snape tới nơi này vậy."
Ron liếc mắt nó một cái rồi mới nói: " Còn không phải là bởi vì cậu." Nó tống một cái bánh ngọt vào miệng rồi mới nói tiếp: "Cậu không biết cậu đã làm mọi người lo lắng như thế nào đâu. Với lại bộ dáng vừa rồi quả thật là làm mọi người chú ý. "
"Có một người nữ sinh năm thứ năm của học viện Hufflepuff thấy cậu đi vào nhà bếp đã báo cho giáo sư McGonagall. Tụi mình ở gần đó vô tình nghe được cho nên xin đi theo". Harry ngồi ở bên cạnh nó nói tiếp tục những gì mà Ron đang nói dở.
"Cho mình xin lỗi vì đã làm các câu lo lắng, hai cậu mau mau ăn đi, đồ ăn còn nhiều lắm". Nó chân thành mà xin lỗi hai thằng bạn. Tuy nhiên tật xấu của nó là khi đã chăm chú làm gì thì không để ý đến thời gian nên Tom cũng không biết phải gì ngoài xin lỗi nữa.
"Mà có thật cậu đã luyện tập ma chú suốt hai ngày qua chứ không phải là đi gặp con chó ba đầu chứ." Ron quay qua nghiêm túc nhìn Tom hỏi.
Thì ra hai thằng bạn lo lắng nó một mình chạy đi tới hành lang cấm để mà nhìn con chó ba đầu. Sau đó bất hạnh mà trở thành món điểm tâm cho chó.
Tom liếc xéo Ron, nó thật không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này. Nó chỉ là đi đến phòng theo yêu cầu luyện tập ma chú mà thôi chứ không có rãnh rỗi đến nỗi đi loát chó. "Mình thề là mình chỉ là luyện tập ma chú thôi, không có một mình đi gặp con chó ba đầu mà các cậu kể được chưa."
Cả ba vừa ăn vừa nói chuyện cho đen khi no căng cả bụng. Sau đó Harry cùng với Ron hộ tống Tom trở về phòng ngủ trong sự phản kháng vô lực của thằng bạn.
Do Tom đã hai ngày không ngủ nên khi đầu của nó đụng vào gối nằm thì tiếng ngáy ngay lập tức vang lên.