Chương 21: Đại giới
Chương 21: Đại giới
Giáo sư McGonagall ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Còn về vấn đề khiến cho tác phẩm biến hình đặt được năng lực tự chủ hành động thì nó không chỉ đã vượt xa những gì mà học sinh năm nhất yêu cầu mà ngay cả những học sinh đã tốt nghiệp cũng chưa chắc có thể làm được điều này, Tom. Do đó ta sẽ không trực tiếp trả lời mà trò phải tự mình tìm hiểu lấy."
Cảm thấy không thỏa mãn với đáp án mà giáo sư McGonagall đưa ra, Tom tiếp tục truy vấn:"Giáo sư, các sinh vật được tạo ra từ phép biến hình có thật sự là đang sống hay không? Hay chúng nó chỉ là tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn dựa trên ma lực mà chúng ta đưa vào khi tạo ra bọn chúng."
Bà ngẩng đầu lên để chăm chú nhìn nó, hai tay của bà cũng chắp lại mà để trên bàn. "Cái này tùy thuộc vào suy nghĩ của trò. Vậy theo trò, một người thế nào là sống, như thế nào là tồn tại đây Tom?"
Nó suy nghĩ một chút rồi mới trả lời câu hỏi của giáo sư McGonagall: "Theo em một người muốn được coi là còn sống thì hắn phải yêu cầu có được một khối thân thể là căn bản, một đoàn hoàn chỉnh linh hồn là thứ hai, cuối cùng chính là mục tiêu sống của chính hắn. Nếu không có mục tiêu sống thì người đó chỉ là đang tồn tại chứ không phải là đang sống. Đó là sự khác nhau giữa tồn tại và sống"
Tom dần dần chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, nó nói trong vô thức." Mục tiêu sống là những gì mà một cá thể muốn đặt được trong tương lai. Nó được định hình bằng các quyết định của bản thân cá thể đó trong hiện tại và những gì đã xảy ra trong quá khứ."
"Ký ức! Đúng vậy, cái còn thiếu chính là ký ức! Nếu có thể giao ký ức cho tác phẩm mà mình biến ra thì nó sẽ chân chính sống lại, nó sẽ là một sinh mệnh hoàn chỉnh, nó sẽ có năng lực tự chủ hành động." Tom đứng bật dậy, nó hấp tấp mà hỏi giáo sư McGonagall:
"Giáo sư, em có thể dùng ma pháp để giao ký ức cho tác phẩm biến hình học được không ạ"
“Ta muốn nhắc nhở trò.” Bà ngữ điệu thật nhẹ thật nhẹ, “Mặc kệ sử dụng ma pháp gì đều yêu cầu chi trả một ít đại giới.”
"Đại giới ư?" Tom lại tiếp tục ngồi xuống trầm tư mà suy nghĩ. Nó nhớ đến một quyển sách có tựa đề là « Giả kim thuật, nghệ thuật cổ đại và khoa học »(«Alchemy, Ancient Art and Science»)(1). Trong đó có một câu nói mà nó rất là tâm đắc.
"Nhân loại không thể đạt được bất cứ điều gì mà không phải đánh đổi bằng một thứ có giá trị tương đương. Đó là luật đầu tiên của giả kim thuật: Trao đổi ngang giá." Tom lẩm bẩm đọc lại câu đó trong miệng của mình.
Mà cũng theo những kiến thức về giả kim thuật mà Tom đã học được từ cuốn sách đó. Hoá học, ma dược và cả biến hình học đều có một mối quan hệ mật thiết với giả kim thuật.
Do đó, quy luật của giả kim thuật có thể áp dụng cho biến hình học nói riêng và ma pháp nói chung sao? Như vậy, nó đã trao đổi những gì hay nói cách khác là đại giới mà nó đã trả khi sử dụng ma pháp đâu.
Tom càng nghĩ thì càng loạn, nó cảm thấy phù thuỷ sử dụng ma pháp rất là tùy ý. Ngoài môn ma dược có sử dụng các loại ma pháp nguyên liệu ra thì các môn học khác chúng nó chỉ biết múa may đũa phép, niệm tụng ma chú, tiêu hao một ít ma lực là có thể hoàn thành. Từ khi bắt đầu sử dụng ma pháp đến giờ, ngoài ma lực ra thì nó đã tiêu hao cái gì đây.
Bùa thần hộ mệnh yêu cầu một ích tốt đẹp hồi ức, tuy nhiên khi sử dụng thì các hồi ức này cũng không mất đi. Nhưng cũng có thể quy ký ức là một đại giới mà ma pháp yêu cầu.
Tam đại không thể tha thứ chú yêu cầu người sử dụng phải có mong muốn sử dụng cực kỳ mạnh mới có thể thì triển ra. Như vậy thì chúng nó cũng giống như những gì mà giáo sư McGonagall đã nói về việc kiên định tin tưởng trong khi dùng ma pháp. Do đó, niềm tin cũng là một đại giới mà phù thuỷ phải trả khi sử dụng ma chú.
Tom đã suy xét đến hầu như mọi loại ma chú mà nó biết, bất kể là trong thực tế hay là kiến thức đến từ trí nhớ. Tuy nhiên Tom cảm thấy rằng mình còn thiếu một yếu tố nữa, một thứ có thể coi là đại giới lớn nhất, có thể chi trả cho bất kỳ ma pháp nào.
Một thân ảnh chợt xuất hiện thoáng qua trước mắt Tom. Một người phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ, bà là một người mẹ vĩ đại, là một vị thiên tài phù thuỷ. Ma pháp mà bà ấy thì triển ở cuối cuộc đời mình đã thành công đánh bại chúa tể hắc ám khiến cho hắn không thể ngoi đầu trở lại trong suốt 11 năm. Và cái giá mà bà ấy đã trả cho ma pháp đó chính là …
"Sinh mệnh của chính bản thân mình." Tom nói ra lời những chữ cuối của dòng suy nghĩ của mình. Nó cảm nhận được trọng lượng của từng chữ mà nó thốt ra.
Đúng vậy, sinh mệnh cũng là một loại đại giới. Lily Potter dùng sinh mệnh của mình thi triển một loại cổ đại ma pháp đã làm bật ngược lời nguyền c·hết chóc của Voldemort và phá hủy thân thể hắn. Sự bảo vệ này còn kéo dài đến bây giờ chứng tỏ đây là một ma pháp vô cùng mạnh mẽ.
Ngoài ra, việc chế tạo Horcrux cũng cần thiết phải trả giá bằng sinh mệnh. Tuy nhiên lần này không phải là sinh mệnh của chính mình mà là sinh mệnh của người khác. Nó không hổ là phép thuật hắc ám tàn ác nhất từng được biết đến.
Giáo sư McGonagall cũng cảm thấy nghi hoặc khi Tom đột nhiên thốt lên những lời ấy. Nhưng khi bà nhớ đến cô học trò cũ của mình thì mặt của giáo sư phảng phất mang theo một sự thương tiếc nhè nhẹ.
Giáo sư McGonagall thấy Tom đã nhận ra được điểm mấu chốt của vấn đề cho nên bà đưa ra kết luận bằng một giọng vô cùng nghiêm túc: "Đúng vậy, khi sử dụng ma pháp, chúng ta đều phải chỉ trả đại giới. mặc kệ là niệm tụng chú ngữ, khoa tay múa chân đũa phép, tiêu hao ma lực, thậm chí là kiên định tin tưởng, hay là mạng sống của chính mình đây đều là sử dụng ma pháp đại giới.”
"Do đó, trò không được tự tiện thí nghiệm việc khiến cho tác phẩm biến hình đạt được năng lực tự chủ hành động nếu không thì sẽ rất nguy hiểm. Nhẹ thì khiến cho trò tiêu hao quá độ ma lực mà trở thành một người pháo lép, nặng thì sẽ ép khô sinh mệnh của trò. Ta đã từng nói trong tiết học đầu tiên rằng biến hình học là môn học phức tạp nhất, nguy hiểm nhất mà trò được học tập tại Hogwarts, bây giờ ta nhắc lại điều này mong trò ghi nhớ kỹ."
Nó dường như đã minh bạch được điều gì đó nhưng vẫn khuyết thiếu một ít linh cảm. Có thứ gì đó mà nó không nghĩ đến.
Tuy Tom còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng giáo sư McGonagall đã ra lệnh trục khách. Nó mang theo đầy đầu nghi vấn mà bước ra khỏi văn phòng của bà.
Trên đường về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor Tom cứ như một người mất hồn vậy. Nếu có người đến đủ gần thì có thể nghe được nó đang lẩm bẩm cái gì ký ức, cái gì biến hình như là một thằng điên.
Tom cũng không để ý đến Harry và Ron đang g·iết thời gian trong phòng sinh hoạt chung, cùng với cô phù thủy nhỏ Hermione đang canh chừng hai đứa tụi nó. Tom đi ngay vào phòng ngủ thay đồ rồi lên giường ngủ sớm, tối nay nó còn có chuyện phải làm sao.
________
(1) Trong bản thảo của Harry Potter và hòn đá phù thủy, Hermione đã tìm hiểu về Flamel trong cuốn sách này, tuy nhiên khi xuất bản tên quyển sách đã bị J.K Rowling xoá