Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 16: Chuyện cũ




Chương 16: Chuyện cũ

Chương 16:Chuyện cũ

Tom bước theo phía sau giáo sư Snape hướng về phía lâu đài. Khi đi ngang qua một hành lang không người, giáo sư Snape lên tiếng hỏi nó:

" Vừa nãy trò đã sử dụng ma pháp gì?"

" Là Lumos thưa giáo sư". Tom vừa trả lời thì giáo sư Snape dừng lại, hắn dùng ánh mắt xem một thằng ngu mà nhìn nó. Tom cảm thấy nó phải nhanh chóng giải thích trước khi lửa giận của giáo sư Snape hoàn toàn bùng nổ.

" Chính xác là Lumos Duo thưa giáo sư"

" Không có khả năng, tuy ngoại hình vô cùng tương tự nhưng ánh sáng do Lumos Duo tạo thành chỉ có thể buộc ghoul chạy trốn và hóa đá hinkypunks do đó nó chỉ có thể được sử dụng như một biện pháp phòng ngự.

Mà ma chú trò vừa sử dụng trên sân tập nó có thể cắt đứt cây đuốc treo trên tường. Như vậy trò có thể cho ta một lời giải thích sao?" Giáo sư Snape giảng giải cho Tom nghe những gì mà hắn biết về Lumos Duo.

"Nhưng em thật sự đã dùng Lumos Duo, chỉ là em dùng hơi nhiều ma lực mà thôi." Tom cố gắng giải thích cho giáo sư Snape vì sao ma pháp của nó khác với người thường, tuy nó đã cố gắng bổ sung tri thức về ma pháp lý luận nhưng thời gian thật sự không cho phép a.

Ma dược giáo sư liếc nó một cái rồi tiếp tục dẫn đường nó đi tới bệnh xá của Hogwarts. Sau khi nghe nói Tom xém một chút nữa thì lại gây ra ma lực bùng nổ, Madam Pomfrey tức giận quở trách nó một trận.

Bà dùng đủ loại ma chú kiểm tra thân thể của nó nhưng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên, Madam Pomfrey cũng không buông tha cho nó, bà giữ nó lại bệnh xá đến đêm để quan sát làm nó phải ăn cơm chiều tại bệnh xá.

Khoảng 8 giờ tối, Madam Pomfrey cũng thả cho cả Tom và Neville trở về phòng sinh hoạt chung. Trên đường về, Neville luôn miệng cảm kích Tom vì đã cứu nó.

Khi đến trước bức tranh bà béo, Neville sắc mặt trắng bệch, nó đã quên mật khẩu để vào phòng. Cũng may là Tom được thả về cùng với Neville, nếu không thì Neville đã không được về phòng ngủ rồi.



"Mật khẩu là Pig Snout ( mũi heo) Neville nếu cậu không nhớ thì tại sao không ghi lại"

Chân dung của bà béo tránh ra để lộ ra lối vào phòng sinh hoạt chung cho chúng nó. Khi bước vào phòng, Tom gặp được Harry và Ron đang chơi cờ phù thuỷ. Xem ra Harry sắp thảm bại lần nữa rồi. Nó chưa từng thấy Ron thua khi chơi cờ phù thuỷ.

Thấy Tom tiến đến bên cạnh, Harry liền chơi xấu đẩy cả bàn cờ mà chạy lại khoe với nó: "Tom, mình đã được đặc cách tham gia vào đội tuyển Quidditch của học viện Gryffindor"

"Mình cũng đoán như thế. Nói thật mình cảm thấy cậu bây rất tốt với lại giáo sư McGonagall sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà khai trừ cậu."

Nói thật thì khi nhìn thấy Harry đối với nó khoe ra mình được nhập đội tuyển Quidditch thì Tom cũng cảm động lây, điều này chứng tỏ Harry đã coi Tom là bạn thân của mình. Nhưng khi Tom nghĩ đến buổi chiều Harry suýt té gãy cổ thì cơn giận của nó lại bắt đầu nhen nhóm. Tom mạnh bạo kéo Harry về phòng ngủ chung, nơi mà hiện giờ không có ai ở trong vì mọi người đều ở phòng sinh hoạt chung. Nó rút ra đũa phép chỉ vào cánh cửa

"Colloportus"

"Quietus"

Tom đã dùng bùa khoá cửa và bùa im lặng lên cánh cửa để không cho những người khác làm phiền đến cuộc nói chuyện sắp xảy ra của bọn nó. Nó ném Harry đang trong trạng thái kinh ngạc tột độ lên trên giường của mình.

"Tom, cậu đang làm gì vậy."

"Harry, trong đầu cậu rốt cuộc chứa thứ gì vậy. Lúc đó là 20 yard chứ không phải là 2 yard, sơ sẩy một chút là cậu té gãy cổ rồi" Tom gần như rống vào mặt Harry.

“ Cậu cho rằng cậu là người nào? Có thể chà đạp mạng sống của chính mình.”

“ Cậu cho rằng mạng sống của cậu chỉ thuộc về cậu thôi sao?”

“ Cậu cho rằng cậu lợi hại đến có thể làm xằng làm bậy?”



“ Cậu đừng quên mạng sống hiện tại của cậu là do mẹ cậu dùng mạng sống của bà ấy để đổi lấy. Cậu còn không biết quý trọng nó, lại chạy đi tìm đường c·hết. Như vậy cậu khác gì một kẻ ích kỷ coi thường mạng sống của chính mẹ cậu đâu."

Harry không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, chưa bao giờ nó thấy Tom như vậy "Tom, ngươi đang nói cái gì".

"Mình có nói sai gì sao? Nếu mẹ cậu trên trời có mắt thì khi nhìn thấy cậu chà đạp mạng sống của chính mình như vậy thì chắc rằng bà ấy sẽ tức đến sống lại, rồi lại tức c·hết mất."

"Tom, cậu điên rồi sao?" Harry tức giận hét lên.

Tom đã tức điên rồi. Có một khoảng thời gian ở St Mungos, Tom mất đi mục tiêu sống tiếp thì nó cũng không biết quý trọng mạng sống hiện tại của mình, nhưng từ khi đi đến Hogwarts thì Tom lại vô cùng quý trọng mạng nhỏ của mình. Hôm nay khi nó thấy Harry chỉ vì một quả cầu ký ức mà không tiếc liều cả mạng sống để bắt được thì nó làm sao mà có thể chịu được.

" Ha ha, mình điên rồi, mình thật sự điên rồi nên mới làm bạn với thứ ích kỷ chà đạp mạng sống của mình như cậu". Tom xoay người tính rời đi phòng ngủ nhưng Harry đã nắm chặt lấy tay nó.

"Cậu hãy giải thích cho mình rõ ràng về việc mẹ mình dùng mạng sống của bà để đổi lấy mạng sống của mình xong rồi thì cậu muốn đi đâu thì đi."

"Như cậu mong muốn" Tom lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Harry, nó cầm lấy đũa phép từ trong ống tay áo chỉ thẳng vào đầu chúa cứu thế. Nó nhẹ nhàng thì thầm " Nh·iếp hồn lấy niệm".

Tom cũng phải cố gắng hết sức để duy trì nh·iếp hồn lấy niệm, đây là lần đầu tiên nó mà dùng ma pháp này lên người khác nên thủ pháp xâm nhập của nó còn vô cùng lạ lẫm.

Nó cảm giác như mình bị hút vào đầu óc của thằng nhóc đang đứng đối diện vậy, từng mảng từng mảng ký ức cứ hiện lên trước mắt Tom. Nó phải tìm được đoạn ký ức cần thiết nằm sâu trong đầu của hoàng kim nam hài .

Thanh âm của Tom dường như có một loại ma lực nào đó thu hút toàn bộ sự chú ý của Harry đầu óc của nó trở nên mơ mơ màng màng. Hai đôi mắt màu xanh lục nhìn chăm chú lẫn nhau.



Harry đã biết được Tom đang làm cái gì. Thằng bạn của nó đang xâm nhập vào trí óc của nó. Bao nhiêu bí mật của Harry đã trở nên trong suốt dưới mắt Tom. Nó cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo phô bày cho bàn dân thiên hạ vậy.

Harry cho rằng mình thật sự vô dụng. Tom đã dạy cho nó bế quan bí thuật từ rất lâu nhưng đến bây giờ nó vẫn chưa có cách nào nhập môn. Nó kiệt lực chống lại sự xâm nhập của Tom nhưng hoàn toàn vô dụng.

Cuộc đời của Harry cứ như một cuốn phim đang bị tua ngược lại. Từng đoạn, từng đoạn hồi ức hiện ra trước mắt nó, phần lớn thì chúng nó vô cùng ngắn ngủi, chợt lóe lên rồi kết thúc.

Từ buổi học bay chiều nay cho đến lần đi sở thú cùng với gia đình Dursley, từ phòng ngủ học viện Gryffindor cho đến gác xếp dưới gầm cầu thang, nó dường như đã trở về những nơi đó. Bất kể hồi ức là tốt hay xấu, bất kể Harry có muốn nhớ lại hay không đều hiện lên trước mắt nó.

Cuối cùng dường như Tom đã tìm được thứ mà nó muốn tìm, hoàn cảnh xung quanh Harry dần ổn định trở lại.

Đập vào mắt nó chính là một căn phòng nhỏ mang cho Harry cảm giác thật ấm áp, bốn phía được thả đầy các món đồ chơi trẻ em. Một người phụ nữ với mái tóc đỏ dài đang nhẹ giọng dỗ dành đứa bé chưa đến một tuổi đang ngồi trong cũi gỗ nằm tại góc phòng.

Tuy chưa bao giờ được thấy mặt, nhưng mẫu tử liền tâm, Harry nhận ra người phụ nữ tóc đỏ đó chính là mẹ của mình Lily Potter.

"Harry, mẹ yêu con. Cha con cũng yêu con. Sau này con hãy sống an toàn và mạnh mẽ nhé" Lily âu yếm nói với đứa con bé bỏng của mình.

Tia sáng lóe lên từ bên trong ổ khóa, cánh cửa vốn đã bị chắn bởi rất nhiều gia cụ bị đẩy văng ra.

Một người đàn ông không rõ mặt tiến vào, hắn khoác trên người bộ áo bào màu đen cặp mắt của hắn đỏ rực sáng lên trong màn đêm. Hắn yêu cầu Lily tránh ra nhưng bà ấy nhất quyết phải bảo vệ đứa con của mình.

Lily đã vì Harry mà nhiều lần khẩn cầu Voldemort, lại nhiều lần lọt vào cự tuyệt, nhưng nàng vẫn giãy giụa mà bảo hộ Harry. Khi Lily trúng tử chú, bà chậm rãi ngã xuống mặt đất nhưng bàn tay bà vẫn gắt gao nắm lấy áo bào của Voldemort như để ngăn cản hắn tiếp cận Harry.

Tựa như lời đồn đãi như vậy, Voldemort g·iết c·hết Lily lúc sau, lại muốn đi g·iết Harry, nhưng là hắn đã thất bại, ma chú đã bị dội ngược lại phá hủy thể xác của hắn.

Tất cả đột nhiên chìm vào bóng tối, hồi ức của Harry chấm dứt tại đây. Nó từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên trán thì tràn đầy mồ hôi lạnh. Nước mắt lại đang không ngừng chảy dài trên khuôn mặt nó.

Harry chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhớ được những chuyện xảy ra vào đêm Halloween năm đó. Bộ dáng ngã xuống của mẹ Lilly đến bây giờ vẫn còn đang lặp đi lặp lại trước mắt. Harry lẩm bẩm trong miệng " Ta có phải đã làm sai chuyện gì".

"Rầm"

Một tiếng động lớn vang lên, khi Harry còn đang thất thần thì Tom đã ngã sấp xuống mặt đất. Harry choàng tỉnh dậy, nó nhanh chóng đỡ lấy đã b·ất t·ỉnh nhân sự Tom.