Chương 15: Lớp học bay (2)
Chương 15: Lớp học bay (2)
"Wingardium Leviosa"
Một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên. Mọi người quay lại thì thấy Tom đang cầm đũa phép chỉ vào Neville đang lơ lửng khoảng 3 yard trên không trung.
Bây giờ chúng ta phổ cập một chút ma pháp tri thức. Trôi nổi chú có một lỗ hổng c·hết người: nó không thể hoạt động trên con người. Mặc dù con người có thể bị bay lên khi sử dụng bùa này, nhưng thực sự thì quần áo của họ đang bị ảnh hưởng. Như vậy thứ mà trôi nổi chú của Tom tác dụng chính là áo chùng của Neville chứ không phải là bản thân hắn.
Lúc này theo khoa học, Neville đã rơi xuống một thời gian, kết hợp giữa trọng lượng của Neville và gia tốc trọng trường chúng ta có thể xác định được lực mà Neville tác dụng lên áo chùng của mình. Kết quả của lực này là
"ROẸT"
Áo chùng của Neville bị chia thành hai nửa, một nửa tiếp tục lơ lửng giữa không trung, một nửa thì theo chân Neville tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Madam Hooch khom lưng xuống để quan sát Neville, sắc mặt của nàng cũng trắng bệch như Neville vậy. Hồi nãy khi Neville rơi từ cán chổi xuống, trái tim của nàng như chạy lên cổ họng vậy.
Nàng nhỏ giọng nói "Gãy tay, không có việc gì, trò đứng lên đi". Sau đó, Madam Hooch quay qua Tom "5 điểm cho học viện Gryffindor vì bùa trôi nổi xuất sắc. Ta đưa đứa nhỏ này đi bệnh xá, các trò ai đều không được nhúc nhích! Đem chổi bay thả lại chỗ cũ, nói cách khác, không đợi các trò tới kịp nói một câu ‘ Quidditch ’ đã bị đuổi ra Hogwarts đại môn. Đi thôi, thân ái.”
Tom cảm thấy cách Madam Hooch doạ tụi học sinh đã quá cũ rồi nên sẽ chẳng có tác dụng gì. Đúng như những gì mà Tom dự đoán, khi Madam Hooch vừa đi khuất khỏi hành lang, các con rắn nhỏ nhà Slytherin liền lập tức cười nhạo Neville.
“Nhìn xem cái gì đây!” Nott tiến lên nhặt quả cầu ký ức của Neville rơi trên bãi cỏ, “Là cái kia bà nội của thằng ngu Longbottom gởi cho nó.” Nó vừa nói vừa giơ cao quả cầu. Tom nhớ thằng nhóc đó tên đầy đủ là Theodore Nott, là một vị thuần huyết phù thuỷ của học viện Slytherin.
“ Trả lại đây, Nott” Harry thấp giọng nói. Mọi người đều đình chỉ nói chuyện, nhìn chăm chú vào hai đứa tụi nó
Tom tiến lên rút ra a trượng " Tao cũng khuyên mày nên trả lại quả cầu ký ức cho bọn tao".
"Chỉ bằng một thằng ngay cả làm cho cây chổi nghe lời cũng không được sao, S·ullivan. " . Nott nhảy lên cái chổi, nó bay vòng qua Tom rồi bay lên không khiêu khích " Có giỏi thì bay lên đây mà lấy, Đồ máu bùn!"
"Mày dám!" Tom chỉa thẳng đũa phép vào Nott vận lực, đầu đũa phép bắt đầu phát sáng " Lu...."
"RON!" Harry cũng bay lên không, chen vào giữa Tom và Nott. Ron thì nhào lên ôm lấy Tom đè xuống đất, do Ron dùng toàn lực nên đũa phép của Tom bị văng ra mấy yard. Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai chúng nó biết độ nguy hiểm của ma chú mà Tom tính sử dụng. Trong một lần cùng nhau luyện tập ma pháp, chúng nó tận mắt thấy Tom dùng ma chú này đánh xuyên một tảng đá lớn. Cho nên, vì để tránh cho thân thể nhỏ bé của Nott b·ị đ·âm xuyên, để tránh cho Tom làm lớn chuyện nên chúng nó không thể để Tom phát ra ma chú này được.
“Không được!” Hermione Granger hô, “ Madam Hooch kêu chúng ta đừng cử động —— các cậu sẽ mang phiền toái đến cho mọi người”
Ron không để ý đến nàng vì nó đang bận trấn áp Tom, tuy thân thể của Tom thoạt nhìn vô cùng yếu ớt nhưng nó cũng không dám phân thần. Còn Harry cũng không thèm để ý đến nàng, nó đang tận hưởng cảm giác tự do bay lượn. Nó hơi điều khiển cây chổi để bay đến ngang tầm của Nott.
.
“Trả lại đây,” Harry hô, “Bằng không tao liền đâm mày rớt khỏi cán chổi.”
Tuy hơi bất ngờ Harry có thể bay tốt như vậy trong lần đầu tiên, Nott vẫn giữ thái độ ngạo mạn của mình. "Không lo lắng cho thằng bạn máu bùn của mày à". Nói xong nó đem quả cầu ký ức ném về phía không trung rồi la lớn " Trả mày đây, tùy theo mày có bắt được hay không"
Đang bị Ron đè dưới đất Tom nhìn thấy Harry hướng về phía quả cầu ký ức mà bay thẳng xuống mặt đất thì cả người nóng lên, ma lực không bị khống chế mà bắn ra bốn phía.
Ron đang nằm đè trên lưng Tom chịu ảnh hưởng nặng nhất, nó b·ị b·ắn bay về phía vài yard, còn những người khác cũng bị ma lực của Tom đẩy lùi vài bước. Khi Harry bắt được pha kê cầu khi chỉ còn cách mặt đất một yard, nó kịp thời đem cái chổi đem vặn thẳng, sau đó nó nhẹ nhàng ngã vào trên cỏ, trong lòng bàn tay vững vàng mà nắm chặt ký ức cầu thì Tom cũng khống chế lại cảm xúc của mình, thu liễm lại ma lực đang phát ra.
“Harry Potter!”
Giáo sư McGonagall đang hướng bọn chúng chạy tới. Nàng nhìn qua Tom thấy nó bình thường trở lại thì nàng cũng yên tâm cho nên nàng quay qua nhìn Harry .
“Ta ở Hogwarts như thế nhiều năm —— chưa từng có ——” Giáo sư McGonagall quả thực kinh ngạc đến nói không ra lời, ánh mắt của nàng tràn đầy phẫn nộ “—— trò như thế nào dám —— trò sẽ té gãy cổ ——”
"Không chỉ là té gãy cổ, có khi sẽ thành một bãi thịt nát" Tom vừa nhặt đũa phép vừa nhịn không được chen vô một câu, hậu quả là nó nhận được ánh mắt hình viên đạn của giáo sư McGonagall .
“Không phải Harry sai, giáo sư ——”
“Im miệng, trò Patil ——”
“Chính là Nott ——”
“Đừng nói nữa, trò Weasley. Nào, trò Potter, đi theo ta. Còn trò S·ullivan, tốt nhất trò nên đi bệnh xá để kiểm tra"
Giáo sư McGonagall đi nhanh về phía lâu đài còn Harry thì máy móc mà đi phía sau. Tom nhìn thoáng qua rồi quay về phía Ron, nó tiến lên phủi phủi bùn đất trên người Ron rồi vỗ vỗ vai của Ron " Cho mình xin lỗi, hồi nãy mình không khống chế được".
Ron chưa kịp đáp lại thì có một giọng nói khác vang lên "Ta dám chắc Harry sẽ bị đuổi khỏi trường" Nott châm chọc nói. Hồi nãy nó bận đáp xuống mặt đất nên chưa từng bị ma lực của Tom đẩy lùi. Nott vừa nói xong thì phát hiện mọi người đều hướng rời xa nó maf lùi lại, kể cả các con rắn nhỏ. Chưa biết điều gì xảy ra thì một chùm sáng màu trắng từ đũa phép trong tay Tom xẹt qua gò má nó mà bay về phía sau. Chùm sáng đó nhẹ nhàng chặt đứt cây đuốc được treo trên tường. Sắc mặt của nó trắng bệt ngã ngồi xuống đất.
"Có ai giải thích cho ta biết chuyện gì đang xảy ra ỏ đây không." một giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy âm điệu vang lên. Giáo sư Snape đang cùng với Madam Hooch tiến về phía bọn chúng.
"Giáo sư, S·ullivan hắn tấn ——" Nott mếu máo mách với giáo sư Snape. Nó bị Tom dọa hỏng rồi, cây đuốc đó bị chặt đứt dễ dàng như thế thì thân thể của nó làm sao mà chống nổi.
"Giáo sư, Nott mắng em là máu bùn". Tom chen ngang nói, nó biết chỗ nào là nghịch lân của giáo sư Snape. Đúng như những gì mà nó dự kiến, sắc mặt của giáo sư Snape nháy mắt chuyển thành màu đen khi nghe đến hai từ máu bùn, ngay cả Madam Hooch đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Nott.
"Trò Malfoy,nói cho ta những gì trò S·ullivan vừa nói có phải là sự thật không? Ta yêu cầu chân thật tình huống" Giáo sư Snape nhìn thẳng vào mắt Malfoy .
"Là ....sự ... thật...thưa ...giáo ... sư" . Draco run rẩy trả lời, nó chưa từng thấy giáo phụ của mình nổi giận như thế. Kết hợp với bí mật mà hồi sáng Tom đã nói cho nó, Draco chỉ biết cầu phúc cho Nott sẽ không trải qua quá thảm.
"Như vậy sao." Giáo sư Snape quay qua nhìn Nott" Trò Nott, bởi vì trò xúc phạm người khác, ta yêu cầu trò chép phạt nội quy học viện Slytherin 50 lần, mỗi cuối tuần đến văn phòng của ta nhận cấm túc cho đến hết học kỳ này. Ta cũng sẽ thông báo chuyện này cho hiệu trưởng và gia đình của trò". Sau đó hắn quay qua nhìn Tom " Bởi vì trò S·ullivan p·há h·oại tài sản của trường, nhà Gryffindor bị trừ 5 điểm".
Phán quyết của giáo sư Snape làm kinh ngạc mọi người ở đây, tất nhiên là trừ Madam Hooch và Tom, ngay cả Draco cũng không ngạc nhiên mấy. Tuy học viện Gryffindor bị mất điểm còn học viện Slytherin thì không nhưng ai cũng nhìn ra lập trường của Snape là thiên về phía một học sinh Gryffindor là Tom chứ không phải là một học sinh Slytherin thuần huyết.
Mọi người xôn xao bàn luận nhưng giáo sư Snape cũng không quan tâm. Hắn rút ra đũa phép chữa trị cây đuốc bị gãy rồi quay người đi. "Trò S·ullivan đi theo ta" Snape vừa đi vừa nói.
"Nhưng giáo sư McGonagall nói em cần đi bệnh xá". Trong đám học sinh đang học ở Hogwarts, chắc chỉ có mình Tom là dám trả treo lại với Snape mà không sợ gì cả. ( Đương nhiên là Harry, nhưng sau đó kết quả của hắn thường rất thảm)
Giáo sư Snape dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn qua Tom rồi hắn bước tiếp " Đi theo ta. Ta sẽ dẫn trò đi bệnh xá."
"Vâng, giáo sư" Tom không còn cách nào khác phải đi theo giáo sư Snape về lâu đài.