Chương 13 : Ngủ lại
Chương 13 : Ngủ lại
Tom đứng trong phòng của giáo sư Snape, hai mắt cụp xuống, cả người nó như muốn nói rằng "Mèo con đang không vui, mèo con cần an ủi" còn chủ nhân của căn phòng này thì ngồi lại vào bàn làm việc, tiếp tục công việc chấm bài tập của mình.
Đừng hỏi nó vì sao là mèo con, Gryffindor sư tử nhỏ không phải là mèo con thì chẳng lẽ là chó con à. Tuy nhiên, nó quên rằng nơi này là Hogwarts, nơi mà shota và loli không hề thiếu và người trước mặt nó là ma dược giáo sư Severus Snape, là xà vương, hắn ghét nhất là các con lỗ mãng sư tử nhỏ. Do đó, nó thu được một ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ từ giáo sư Snape.
"Thu hồi b·iểu t·ình ngu xuẩn của trò, S·ullivan. Ma dược đã ở sẵn trên bàn, mau uống đi"
"Giáo sư!" Tom ảo não kêu lên nhưng được đáp lại bằng một ánh mắt ghét bỏ khác.
"Có phải hiệu trưởng đã nói cho giáo sư về chuyện của chúng ta?". Nó ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc.
Snape không thèm ngước lên nhìn nó nhưng Tom thấy được rằng hắn viết một chữ T lên cuộn giấy da dê."Ta không bao giờ nhận nuôi một con ngu xuẩn sư tử."
"Em biết, giáo sư. Tuy nhiên em còn biết là giáo sư không có khả năng từ chối hiệu trưởng Dumbledore. Cho nên việc đó có trở thành sự thật hay không đều phụ thuộc vào em đúng không giáo sư ". Nụ cười dần nở trên bờ môi nhỏ của Tom trong khi giáo sư Snape không nói lời nào nhưng lại viết một chữ T lên một cuộn giấy da dê khác.
"Như vậy làm phiền giáo sư cho em biết sáng nay có bao nhiêu phần nguyên nhân là do em hướng dẫn Potter đọc sách ma dược, bao nhiêu phần nguyên nhân là do giáo sư muốn em ghét giáo sư để từ chối trở thành con nuôi của ngài đây."
"Đừng nhắc đến Potter trong căn phòng này" Giáo sư Snape gầm lên, cây bút lông chim trong tây đâm lủng tờ giấy da dê mà hắn đang đọc. Snape tiện tay vứt bài luận văn đó vào thùng rác làm Tom cảm thấy hơi xấu hổ.
"Giáo sư có thể giải thích cho em vì sao giáo sư chưa từng sử dụng nh·iếp thần lấy niệm với em". Tom nhìn thẳng vào giáo sư Snape mà hỏi.
"Ta không có quan tâm đến đầu óc đầy rơm rạ của một thằng nhóc mười hai tuổi".
"Nhưng giáo sư dùng nh·iếp thần lấy niệm với Harry, sáng nay giáo sư biểu hiện quá rõ ràng"
"Nó không giống như trò". Giáo sư Snape rốt cuộc cũng dời mắt khỏi chồng giấy da dê mà nhìn thẳng vào Tom.
"Ngay cả sau chuyện xảy ra vào bữa tối hôm đó sao giáo sư? Khi tỉnh dậy em tưởng mình sẽ được chiêu đãi bằng chân dược hoặc nh·iếp thần lấy niệm chứ không phải là quyển sách về bế quan bí thuật. Phải biết rằng xà lão khang xuất hiện gần đây nhất chính là kẻ thần bí". Tom lấy thấy hết can đảm mới đưa ra được câu hỏi.
"Trò còn nhớ được chuyện đêm đó ư. Không chỉ có ta mà ngay cả Dumbledore lúc đó cũng không thể xâm nhập vào đầu óc của trò bởi vì có một luồng ma lực hỗn loạn bảo vệ nó. Còn chân dược thì trò nên cảm tạ mình còn là học sinh đi."
"Như vậy sao". Với nụ cười nở rộ trên môi Tom nói tiếp :"Tương truyền ở Victoria thời đại, có một vị ma dược sư cực kỳ đau khổ vì vợ của hắn c·hết đi, vì thế hắn nghiên cứu điều chế thành công sinh tử thủy.
Theo hoa ngữ trong thời đại đó, thủy tiên là một loại bách hợp ( Lily ) mang hàm nghĩa rằng ‘ ta hối hận vì ngươi hôn mê ’ mà dung dịch ngâm ngải thảo có chứa vị chua xót, tượng trưng cho cực độ bi thương, thống khổ cùng hối hận.Hai thứ này kết hợp với nhau, hoa bách hợp rơi vào trong chua xót nước ngải thảo nội hàm là ‘ ta đối với ngươi c·hết cảm giác sâu sắc hối hận, từ đây quá địa ngục đau khổ sinh hoạt"
Giáo sư Snape sắc mặt ngày càng đen, hắn đứng bật dậy. "Ta không hiểu trò đang nói cái gì."
Tom cầm lên hai lọ thuốc mở ra uống hết chúng nó, vị thật là kinh tởm làm nó muốn nôn. Nó cũng đứng dậy mở ra cửa phòng chuẩn bị đi ra nhưng vẫn nói tiếp:" Nhưng nếu em nói với giáo sư rằng mới hồi nãy đây, trong buổi chiều trà, bác Hagrid đã nói với ta rằng 'Snape không thể nào hận Lily' đây" . Tom nói xong nhanh chóng đóng lại cửa phòng chạy nhanh về phòng sinh hoạt chung trong tiếng rống của giáo sư Snape
"Tom S·ullivan!".
Lúc này trong văn phòng của giáo sư môn ma dược, Snape không có vẻ gì tức giận mà bình tĩnh quay về phía góc phòng,
Không biết hiệu trưởng Albus Dumbledore đã đứng ở đó bao lâu rồi.
"Thằng bé có rất nhiều bí mật, Albus."
"Ai cũng có bí mật của riêng mình, Severus. Tôi cũng có, thầy cũng có, Tom cũng có. Bí mật tạo thành sự khác nhau giữa chúng ta. Nhưng thầy không cảm thấy Tom càng ngày càng giống một đứa trẻ cùng tuổi sao?"
"Tôi chỉ thấy nó càng ngày càng xuẩn."
"Điều đó chứng tỏ rằng hắn tin tưởng thầy, Severus. Chỉ có tin tưởng ngươi Tom mới biểu hiện ra con người thật của mình trước mặt thầy. Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, không biết vì lý do gì mà mang lên một cái mặt nạ thật dày."
"Tin tưởng tôi sao?" Snape biết hình tượng của mình trong mắt người khác như thế nào. Một lão âm trầm, khắc nghiệt lại độc miệng nữa như vậy tại sao một đứa bé mới gặp mặt được mấy tháng có thể tin tưởng hắn đây.
Cụ Dumbledore cười cười nói. "Không chỉ là tin tưởng thầy, Tom còn coi thầy như người nhà. Tom đang giận dỗi ngươi không phải sao?"
"Người nhà? Nó coi tôi như người nhà sao? Tôi mà cũng có người nhà sao?" Snape lẩm bẩm tại chỗ, hai chữ người nhà là điều mà suốt cuộc đời hắn ta chưa bao giờ đạt được. Thầy ấy nhớ đến cảnh b·ạo l·ực gia đình tại Spinner's End, cảnh đám cưới của Lily, rồi thầy nhớ lại đêm hôm đó. Hắn là một vị Slytherin, hắn tràn đầy tham vọng và xảo quyệt không sai, nhưng hắn cũng vô cùng coi trọng người nhà của mình.
Nhìn Snape đang chìm vào trong thế giới của mình, hiệu trưởng Dumbledore cảm thấy an tâm hơn về tương lai của giáo sư môn ma dược của mình, hắn kiên quyết muốn Snape nhận Tom làm con nuôi không phải vì nguyên nhân này sao. Tuy Snape đã là cha đỡ đầu của Draco Malfoy nhưng làm sao bằng cha nuôi cho Tom được.
Giáo sư Dumbledore mỉm cười đi ra văn phòng của giáo sư Snape ôm Tom vào phòng. Thì ra vừa bước chân ra khỏi cửa thì nó đã gục xuống ngủ rồi. Cụ quay lại hỏi Snape lúc này đã quay trở lại thực tại.
" Thầy có thêm sinh tử thủy vào hai chai ma dược mà Tom vừa uống ?"
"Đương nhiên, ma dược lần này được hiệu hơi mạnh đối với thân thể của thằng bé. Tôi nghĩ để nó ngủ qua thì tốt hơn cho cả nó và cả lỗ tai của chúng ta". Đối với các vấn đề về ma dược, giáo sư Snape có thuộc về chính mình kiêu ngạo. Ma dược mà hắn điều chế không thể có bất kỳ vấn đề nào.
Hiệu trưởng Dumbledore biến cái ghế mà hồi nãy Tom ngồi thành một cái giường đơn êm ái với chăn ga màu đỏ viền vàng - giống như chiếc giường của nó trong phòng ngủ của học viện Gryffindor, rồi mới đặt Tom lên giường. Cụ từ ái mà đắp chăn cho nó rồi đặt vấn đề với giáo sư Snape."Như vậy thầy tính xử trí Tom như thế nào đây?"
Giáo sư Snape hơi nhíu mày vì màu sắc của chiếc giường này nhưng vẫn đưa ra một tờ giấy. cho giáo sư Dumbledore xem."Tôi đã chuẩn bị giấy cho phép đi lại ban đêm cho nó, lát thằng bé tỉnh dậy thì tự đi về phòng ngủ". Nói xong hắn đặt tờ giấy đó lên bàn.
__________
Tuy nhiên sự chuẩn bị của giáo sư Snape hoàn toàn vô dụng. Sáng hôm sau khi giáo sư Snape từ phòng ngủ đi ra thấy trong văn phòng của mình còn có một con cự quái nằm trên giường ngủ thì hắn bạo nộ rồi.
"CÚT! Mau cút về phòng"
Thầy rút ra đũa phép biến chiếc giường đáng ghét của Gryffindor trở lại chiếc ghế của mình. Điều này làm cho Tom đang ngủ say sưa thì bị té xuống đất một cái bịch.
Vẫn chưa hoàn hồn thì nó bị một dòng nước lạnh từ đũa phép của giáo sư xối từ đầu đến chân làm nó hoàn toàn tỉnh ngủ. Nhìn xung quanh thì thấy rằng mình đang ở trong văn phòng của giáo sư Snape và chủ nhân căn phòng này đang đứng bên cạnh nổi giận nhìn nó.
Tom nhanh chóng ngồi dậy chạy ra khỏi văn phòng. Nó hiện giờ ướt đẫm giữa thời tiết tháng 9 nước Anh. Nếu không nhanh chóng về phòng thay quần áo thì nó chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, nó cũng không trông chờ vào giáo sư Snape có thể thiện tâm mà sấy khô quần áo cho nó.
Khi nó về đến phòng ngủ của học viện Gryffindor thì Harry và Ron còn ngủ. Hôm nay là thứ bảy mà nên chúng nó tranh thủ ngủ nướng một chút. Tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, Tom chuẩn bị đi đại sảnh đường ăn bữa sáng thì bị cản lại bởi Harry và Ron. Tụi nó truy hỏi Tom tại sao tối qua không về phòng. Khi biết tối hôm qua Tom ngủ lại văn phòng giáo sư Snape thì tụi nó nhìn Tom như quái vật vậy.
Trên đường đến nhà ăn, chúng nó thay phiên nhau nói xấu giáo sư Snape làm Tom bật cười. Không hổ là âm trầm lão con dơi, chỉ một tiết khóa thì đã vinh danh thành vị giáo sư mà chúa cứu thế ghét nhất.
Vừa đi vừa nói chuyện nên tụi nó vô tình đến gần hành lang cấm ở lầu bốn. Còn tệ hơn nữa là chúng nó bị giám thị Filch bắt gặp. Lão Filch không tin rằng chúng nó vô tình đến nhằm mà cứ khăn khăn cho rằng tụi nó cố ý tiếp cận, nếu không có giáo sư Quirrell lảng vảng ở gần đó thì chắc ba người tụi nó đã gặp rắc rối to.