Chương 11: Tiết học môn ma dược
Chương 11: Tiết học môn ma dược
Ngoài giờ học ra, hầu như toàn bộ thời gian của Tom là dùng để ngâm mình trong thư viện mà mỗi lần tới hắn đều kéo theo Harry và Ron. Lừa dối Hary đến thư viện hoàn toàn không khó, tuy Harry cảm thấy nó không hề kém hơn người khác bao nhiêu, nhưng khi so sánh với Tom và Hermione thì nó mới cảm thấy chênh lệch.
Không nói tới vạn sự thông tiểu thư Hermione (biệt danh này Harry nghe được từ Tom mà nó cảm thấy vô cùng phù hợp) Tom cũng là một vị thật "con nhà người ta".
Tuy biểu hiện trên lớp cũng thường thường không có gì lạ nhưng quen thuộc với hắn mới biết được Tom khủng bố đến mức nào. Nó chưa từng thấy Tom đọc lại một quyển sách lần thứ hai nhưng khi nó hỏi thì hắn lại dễ dàng đọc vanh vách lại chính xác đến từng chữ.
Mấy ngày trước Tom từ một quyển sách tìm ra rằng ông nội nó -Fleamont Potter {đã được xác nhận bởi J.K.Rowling trên Pottermore, không phải Charlus Potter trên gia phả nhà Black, nói cách khác Fleamont và Charlus chỉ là họ hàng, mình thấy nhiều truyện nói ông nội của Harry là Charlus} là một vị ma dược đại sư, ông chính là người phát minh ra thuốc nhuộm tóc của Sleekeazy (Sleekeazy's Hair Potion).
Đó là một loại thuốc chăm sóc tóc vô cùng nổi tiếng của giới phù thuỷ, nó nhớ được vẻ mặt của Ron khi biết được điều này (tuy loại thuốc này vô dụng với tóc đỏ). Điều này gây nên hứng thú cho Harry về ma dược nên mấy ngày nay đều vùi đầu vào các quyển sách về nguyên liệu dùng cho chế tác ma dược.
Còn nguyên do Tom thích ngâm mình trong thư viện thì lý do đầu tiên là do giấy và mực ở đây miễn phí. Nó còn nhớ đến bài luận văn dài hai yard mà giáo sư McGonagall đã giao cho nó cùng với các luận văn của các môn học khác. Tuy Hogwarts không có thu học phí nhưng giấy và mực chúng nó phải tự mình mua. Đối với không một xu dính túi như Tom thì tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tuy nhiên Tom cũng đã cảm nhận được rằng giáo sư McGonagall nói đúng, kiến thức cơ bản của nó thiếu trầm trọng, tuy nó có thể dễ dàng sử dụng ra ma chú nhưng đều do Tom dùng ma lực nghiền ép mà thành.
Điều này khiến cho Tom sử dụng cùng uy lực ma chú thì tiêu tốn gấp đôi tới gấp ba ma lực. so với người khác. Cũng may, giáo sư McGonagall đã chỉ ra cách giải quyết là luyện tập nhiều lần kết hợp với tri thức vững chắc nhằm giảm bớt lượng ma lực dư thừa vô ích khi sử dụng ma chú.
Ở thư viện người mà tụi nó gặp được nhiều nhất chính là Hermione. Mới có mấy ngày mà Hermione đã bị hầu như toàn bộ năm nhất Gryffindor cô lập. Nói hầu như toàn bộ là vì chỉ có Tom và Harry nguyện ý nói chuyện với Hermione, ngay cả tốt tính như Neville cũng đang tránh mặt nhỏ. Lúc này Hermione như một con xù lông nhím, đâm b·ị t·hương bất kỳ ai muốn tiếp cận mình.
________
Sáng thứ sáu, Harry nhận được thư của lão Hagrid mời nó ba giờ chiều tới lều của lão uống trà. Nhìn lá thư được Hedwig mang tới, Tom biết rằng hiệu trưởng đã bắt đầu dẫn đường Harry.
Sau bữa sáng, chúng nó có hai tiết ma dược liền nhau cùng với các con rắn nhỏ nhà Slytherin. Trên đường đi đến hầm, ba người bọn nó đều lo lắng về tiết học này.
Phòng học môn ma dược là một căn hầm lạnh lẽo, u tối, được trưng bày bằng các tiêu bản động vật. Khi tiết học bắt đầu, giáo sư Snape sắc mặt âm trầm tiến lên bục giảng.
“Các trò đến nơi đây tới vì chính là học cách phối chế tinh vi khoa học cùng nghiêm khắc công nghệ của môn ma dược. Bởi vì nơi này không có ngây ngốc mà huy động đũa phép, cho nên trong các trò có rất nhiều người sẽ không tin tưởng đây là ma pháp.
Ta cũng không trông cậy vào các trò có thể chân chính vẻ đẹp của cái vạc đang sôi sục nhẹ nhàng với làn khói lung linh của nó, sức mạnh tinh tế của chất lỏng len lỏi qua các mạch máu của con người, mê hoặc trí óc, đánh lừa các giác quan .... ta có thể giáo hội các trò như thế nào đóng chai danh vọng, sản xuất vinh quang, thậm chí ngăn cản t·ử v·ong —— nhưng cần thiết có một cái, đó chính là các trò không phải là những kẻ ngu hết thuốc chữa mà ta thường xuyên gặp được.
Hắn chậm rãi quan sát khắp phòng, ánh mắt dừng lại tại trên người Harry và Tom.
" Well well well, đây không phải là chúa cứu thế nổi tiếng của chúng ta và tân một đời chúa tể hắc ám sao"
Vô tội mà trúng nọc độc, Tom ủy khuất nhìn giáo sư Snape. Tom bảo đảm rằng hiệu trưởng Dumbledore đã nói chuyện nhận nuôi cho Snape mới khiến cho hắn âm trầm như vậy.
“Potter! Nếu ta đem bột rễ thủy tiên (powdered root of asphodel) thêm vào dung dịch ngâm ngải thảo (infusion of wormwood) sẽ được đến cái gì?”
"Chúng ta sẽ thu được sinh tử thủy (Draught of Living Death) thưa giáo sư, đây là một loại thuốc ngủ cực mạnh"
“Xem ra danh vọng cũng có chút tác dụng. Làm chúng ta thử lại một lần đi để tránh cho trò may mắn trả lời đúng. Potter, nếu ta muốn trò đi cho ta tìm một khối phân thạch (bezoar) trò sẽ tới chạy đi đâu tìm?”
"Trong sơn dương dạ dày thưa giáo sư,nó có rất mạnh giải độc tác dụng"
“Potter, vậy theo trò thuyền hình ô đầu (Monkshood)cùng lang độc ô đầu (Wolfsbane) có cái gì khác nhau?” Giáo sư Snape tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt Harry.
"Chúng là một thưa giáo sư, đều được gọi chung là cây ô đầu (Aconite)"
Giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào hai mắt Harry sau đó hắn giận dữ nhìn qua Tom. Tom biết là nó tiêu rồi, vừa rồi rõ ràng dầu mỡ lão con dơi vừa dùng nh·iếp thần lấy niệm thấy được nó dẫn đường cho Harry đọc sách ma dược.
"S·ullivan! Nêu nguyên liệu của thuốc dựng đứng tóc"
"Đuôi chuột, lông nhím, châm Billywig thưa giáo sư " Tom cực không tình nguyện đứng dậy trả lời.
"Ma dược nào đem lại may mắn tạm thời cho người uống?"
"Phúc lạc dược (Felix Felicis) thưa giáo sư"
"Máu rồng có bao nhiêu tác dụng?"
"Mười hai thưa giáo sư"
" Ma dược nào bắt buộc người uống nói sự thật?"
"Chân dược ( truth serum) thưa giáo sư"
.....
"Máu của hoả kỳ nhông( fire salamander) có tác dụng gì?"
"Chữa trị và tái sinh thưa giáo sư"
Giáo sư Snape đưa ra hơn mười câu hỏi bao gồm cả bảy năm học và đôi khi không được dạy tại Hogwarts mà Tom nhất nhất trả lời từng câu. Cả phòng học im lặng như tờ. Mọi người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tom, chỉ có Draco lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
"Ngồi xuống! Các ngươi sao không đem tất cả những thứ này nhớ kỹ"
Tom biết chắc chuyện này sẽ xảy ra vì nó đã từng xảy ra không biết bao nhiêu lần tại nhà của giáo sư Snape. Ai kêu ở đó ngoài sách về ma thuật đen còn lại toàn bộ đều là sách ma dược không làm chi. Tuy tới nay chưa từng đụng tới nồi nấu quặng (do giáo sư cấm cùng với không có nguyên liệu) lượng tri thức lý thuyết của Tom đã đủ xong bạo bảy niên cấp.
Tiết ma dược vẫn tiếp tục xuống dưới, tuy nhiên giáo sư Snape vẫn tiếp tục nhằm vào học viện Gryffindor. Hắn chia lớp học thành hai người một tổ nhưng lại bắt Tom làm một mình. Bài học của ngày hôm nay là điều chế một loại nước thuốc đơn giản điều trị mụn ghẻ. Tom phát hiện phương pháp điều chế mà giáo sư Snape viết trên bảng hơi khác một chút với trong sách nên hắn dùng ngón tay chọc chọc Harry rồi chỉ lên bảng.
"S·ullivan và Potter làm việc riêng trong giờ học, Gryffindor vì mỗi người bị trừ một phân"
Trong phòng học đột nhiên xuất hiện khói đặc màu xanh lục,rồi ầm ột tiếng. Neville đã thiêu nồi nấu quặng của Seamus lủng một lỗ, nước thuốc chảy tràn ra đất ăn mòn giày của bất cứ ai đụng phải . Trong vòng vài giây, toàn bộ mọi người đều đã đứng trên ghế. Neville bị một nồi ma dược nóng hắt vào người nên khóc thành tiếng, cả người đều là mụn ghẻ.
Giáo sư Snape nhanh chóng dùng ma chú xử lý nước thuốc trên sàn rồi rống lên đối với Neville.
" Ngu ngốc! Ta nghĩ trò đã thêm lông nhím vào mà chưa tắt lửa, có phải hay không?" Neville khóc càng to, mụn ghẻ bắt đầu lan tràn đến trên mặt.
Snape quay qua Seamus lạnh giọng nói " Mau đem hắn đến bệnh xá cho khuất mắt ta" rồi hắn quay về phía Tom và Harry "Hai trò vì sao không ngăn hắn bỏ lông nhím vào. Các ngươi cho rằng hắn làm sai thì sẽ làm nổi bật các trò làm tốt sao? Gryffindor vì mỗi người bị trừ một phân"
Lần này là quá lắm rồi, hắn hận James thì nhằm vào Harry là được, tại sao cứ nhằm vào Tom, nó có làm gì đâu chứ. Dầu mỡ lão con dơi chờ xem, nó đã ghi sổ rồi.
Một giờ sau, tiết độc dược kết thúc. Chúng nó theo cầu thang đi ra tầng ngầm. Harry thì không biết suy nghĩ gì, cảm xúc rất thấp còn Tom cả người tỏa ra áp suất thấp khiến không ai dám lại bắt chuyện. Ron bị kẹp giữa hai người bạn, cười khổ nói
"Đánh lên tinh thần đi,” Ron nói, “Snape thường xuyên trừ điểm của Fred cùng George. Mình có thể cùng cậu đi thấy Hagrid sao?”
"Cho mình đi nữa, mình cần thư giãn một chút. Tối nay mình còn phải đi gặp lão con dơi nữa" . Tom nghiến răng nghiến lợi nói làm hắn nhận được hai đạo ánh mắt đồng tình.
Bọn nó rời lâu đài vào lúc ba giờ kém năm. Nhà của lão Hagrid là một căn nhà gỗ nhỏ nằm cạnh rừng cấm, bên cạnh nhà là một đôi ủng đi mưa và một cây cung bằng đá.
Harry tiến đến gõ cửa thì trong nhà vang lên tiếng chó sủa tiếp theo là tiếng la của Hagrid.
"Lùi lại Fang! Lùi lại Fang!"
Lão Hagrid hơi mở cửa thò đầu ra nói
"Chờ một chút. Lui lại Fang!"
Hagrid mở lớn cửa cho bọn nó đi vào, một bên đang giữ chặt vòng cổ của một con chó săn màu đen lớn. Khi Tom vốn còn đang trong trạng thái áp suất thấp vào phòng, Fang hoảng sợ kêu lên một tiếng tránh thoát khỏi bàn tay khổng lồ của Hagrid rồi tránh vào góc phòng run lẩy bẩy. Tom vô tội nhìn người khổng lồ, vô ngữ nói.
"Hình như nó không thích cháu"