Thời điểm Nguỵ Tử Lịch tỉnh lại, thân thể cảm giác không ổn. Đây là sự ấm áp đã mất từ lâu của chiếc giường cùng chăn bông. Hai mắt cậu chuyển động, nhìn lên trần nhà, trong đầu là một mớ ký ức hỗn độn, dày đặc, nhưng hiển nhiên chúng đều xa lạ đối với cậu. Ký ức cuối cùng là cậu bị tai nạn giao thông sau khi cứu một người.
Đầu đau quá.
Nguỵ Tử Lịch nhắm mắt lại, sau đó mới phát hiện bản thân ngửi thấy được mùi thuốc. Làm quỷ hồn bao lâu nay, cậu đã có 5 năm mất đi khứu giác. Mọi thứ đều lạnh lẽo, cái gì cũng không cảm nhận được.
Nhưng giờ phút này, xúc giác, khứu giác đều rất rõ ràng.
Nguỵ Tử Lịch lại mở mắt ra một lần nữa, bắt đầu nhìn tứ phía.
Đây là... Một nam nhân nào đó đang quay về phía cậu, ngồi trên thảm bên cạnh cửa sổ, đeo tai nghe và đang chơi game. Rèm cửa mở ra, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu trên người cậu, cả người bị chiếu rọi khiến cậu không thể mở mắt, giống như cậu đang được sinh ra từ ánh mặt trời.
Đường nét trên khuôn mặt của nam nhân kia đối với cậu nó rất quen thuộc. Nguỵ Phục ngồi ở chỗ đó, cả người như mạ một lớp vàng, tựa thiên thần.
Anh Nguỵ Phục sao lại ở chỗ này?
Nguỵ Tử Lịch đứng dậy, nhưng thân thể mới vung lên, lại đau đớn mà kêu: "Ôi..." Cậu không nhịn được mà la lên một tiếng.
Nhất thời, thiên thần trong mắt cậu đột nhiên xoay người, sau đó liền ném máy chơi game, ngạc nhiên đi đến bên giường. "Cậu tỉnh rồi sao?" Không đợi Nguỵ Tử Lịch mở miệng, anh ta hướng tới cửa la lên, "Mau tới đây, cậu ấy tỉnh rồi." Âm thanh kia trầm thấp dễ nghe, nhưng cũng có pha thêm một chút sự hoạt bát.
Cửa bị đẩy ra, một nam nhân với hình hài tuấn tú xuất hiện: "Thiếu gia."
"Cậu ta tỉnh cậu ta tỉnh, nhanh đi kêu bác sĩ."
Bác Tề? Nguỵ Tử Lịch nhíu mày, cậu nhận ra bác Tề, đó là trợ lý cá nhân của anh Nguỵ Phục. Nhưng ở tình thế hiện tại khiến cậu có chút bối rối. Hơn nữa trong đầu chỉ là một mẩu hỗn độn, làm cho đầu của cậu cảm giác rất đau.
"Cậu làm sao vậy? Cậu cảm thấy không thoải mái sao?" Nguỵ Phục nhìn cậu trong chốc lát nhíu mày, ôm đầu hỏi.
Nguỵ Tử Lịch lắc đầu: "Anh Nguỵ Phục, tại sao em lại ở đây?"
Nghe được ân nhân cứu mạng vừa xinh đẹp lại còn đáng yêu trước mắt đang kêu chính mình là anh Nguỵ Phục, Nguỵ Phục cả người sợ đến ngây ra. Hơn nữa giọng nói của cậu cũng yếu ớt, nghe rất êm tai. Nguỵ Phục cảm nhận được trái tim của bản thân đang ngày càng đập nhanh: "Cậu... Cậu đừng sợ, vì cậu đã cứu tôi, tôi hứa sẽ đối đãi cậu thật tốt." Nguỵ Phục nói, sau đó đỏ mặt hỏi, "Cậu có thể gọi tôi là anh Nguỵ Phục một lần nữa được không?"
"Em họ." Đột nhiên, lại có một âm thanh trầm thấp vang lên, làm Nguỵ Tử Lịch hoảng sợ. Cậu dụi dụi mắt, như thể đã nhìn thấy cái gì đó? Cậu lại nhìn thấy một anh Nguỵ Phục khác. Tầm mắt Nguỵ Tử Lịch đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng ở trên người Nguỵ Phục, cậu muốn nói nhưng rồi lại thôi, không biết làm sao để mở miệng.
Không chỉ có cậu, ngay cả linh hồn của Nguỵ Phục cũng không hiểu được, khi anh từ trong Trảm Long Kiếm đi ra, em họ đã không thấy đâu, hại anh mất ngủ vài ngày. Vừa rồi, ở trong Trảm Long Kiếm anh nghe thấy ân nhân cứu mạng đang cùng với thân thể của bản thân nói chuyện, cảm thấy có chút kỳ quái nên kêu thử một tiếng, Anh cũng không nghĩ quá nhiều, đối phương dù sao cũng không nhìn thấy anh. Chỉ là chẳng nghĩ tới, suy nghĩ của bản thân hoá ra lại đúng, người này chính là em họ, mà còn có thể nhìn thấy linh hồn và nghe được anh nói chuyện, đây quả là một chuyện thần kỳ.
Hai tròng mắt của linh hồn Nguỵ Phục loé ra hào quang, nhìn chằm chằm Nguỵ Tử Lịch dù trước đây anh đều không cảm thấy hứng thú. Nhưng trước đó, anh vẫn phải nhắc nhở một chút với người em họ này: "Em sống lại và hiện tại là đang chiếm lấy thân thể của một vị ân nhân đã cứu mạng anh."