Có ý gì? Nguỵ Tử Lịch lúc này đang nghe linh hồn của Nguỵ Phục nói, cũng không phản ứng lại. Nhưng thời điểm cậu định mở miệng, thì linh hồn Nguỵ Phục lại nói: "Đừng phát ra âm thanh, trừ em thì không ai có thể nhìn thấy anh, anh biết em đang nghĩ gì. Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, nhưng không phải nhìn anh, mà nhìn thằng ngốc này này." Anh chỉ vào người bên cạnh.
Nguỵ Tử Lịch trợn tròn mắt, cậu nghĩ thầm, tên ngốc này cũng là anh đúng không?
Linh hồn Nguỵ Phục biết cậu đang nghĩ cái gì, nhìn thoáng qua bộ dạng trợn tròn mắt là có thể hiểu. "Em hiện tại là đang dựa vào thân xác của người khác, chủ nhân của thân xác này là Cảnh Sáp, ân nhân đã cứu mạng anh... Là vị cứu tinh của tên ngốc này, thời điểm tên ngốc này đi qua đường mém chút nữa là bị một ông tài xế say rượu đụng phải,may là có chủ nhân thân xác này đã cứu hắn, cũng vì thế mà người nam nhân kia bị đụng phải, sau đó bọn họ đem cậu ta tới bệnh viện. Trước đó, thời điểm chúng ta gặp nhau, anh từ Trảm Long Kiếm không nhìn thấy em đâu nên mới quay trở về, lúc ra tới cũng không nhìn thấy, nhưng đột nhiên bác sĩ bước ra rồi bảo cuộc phẫu thuật đã thành công."
"A..." Nguỵ Tử Lịch đột nhiên kêu một tiếng, "Em lúc ấy đột nhiên ở trong phòng phẫu thuật, cũng không biết vì sao lại ở đây."
Linh hồn Nguỵ Phục nheo mắt lại, cũng có thể giải thích rằng, khi bác sĩ bảo cuộc phẫu thuật đã thành công là bởi vì người em họ cúi người nên mới thành công sao? Hơn nữa bên cạnh anh đang có rất nhiều thân thể, không hề có cảm giác được tử khí hay linh hồn nào khác cả, nói cách khác, linh hồn nguyên bản của thân thể này đã không còn nữa. Linh hồn Nguỵ Phục ở trong Trảm Long Kiếm cũng không phải như anh nói là bồi bổ thân thể, mà Trảm Long Kiếm tựa như một quyển số trời, đem những gì nó biết về thế giới huyền bí này, tất cả đều truyền đạt cho anh.
Đã nhận anh là chủ nhân.
Cho nên thông qua Trảm Long Kiếm, linh hồn Nguỵ Phục cũng không phải linh hồn bình thường, mà đã trở thành một người tu luyện, bằng lòng ở trong Trảm Long Kiếm.
Để tu luyện.
Cũng bởi vậy, anh có nhìn thấy thứ người khác không thấy, cảm nhận được thứ mà người khác không cảm nhận được.
Việc đứa em họ cúi người cũng không giống trò tước đoạt bình thường, mà là giống như một sự luân hồi kết hợp đúng thời điểm và địa điểm, nhưng cậu lại đầu thai trên thân xác của người đã chết.
"Sáp Sáp, cậu đang nói gì vậy?" Nguỵ Phục chớp chớp đôi mắt hoa đào dài và hẹp, khó hiểu hỏi. Đam Mỹ Hiện Đại
Nguỵ Tử Lịch hiển nhiên là đã xem thường bản sao Nguỵ Phục, chứng kiến anh nhìn chằm chằm vào mặt Nguỵ Phục, dùng biểu tình cùng ngữ khí của bản thân nói chuyện, Nguỵ Tử Lịch căn bản không tiếp thu được chút nào.
"Không... Không có gì." Nguỵ Tử Lịch nói. Sau đó bất giác nhìn về phía linh hồn Nguỵ Phục, "Trong đầu em đang có rất nhiều ký ức không phải của em. Trong một phần ký ức, em thấy người khác gọi em là Cảnh Sáp..."
"Cảnh Sáp chính là chủ nhân của thân thể này." Linh hồn Nguỵ Phục nói, "Nếu đã nói vậy, em không chỉ dựa vào cậu ta, mà còn dùng cả đầu óc của cậu ta, như vậy cũng rất tốt. Về sau làm Cảnh Sáp, hãy sống cho thật tốt đi."
Làm Cảnh Sáp rồi sống một cuộc sống tốt đẹp, liệu có sao không?
Đúng vậy, trên đời này không còn Nguỵ Tử Lịch, năm năm trước, Nguỵ Tử Lịch cũng đã chết, cậu chiếm lấy thân xác của Cảnh Sáp, hiển nhiên là phải thay mặt Cảnh Sáp sống một đời tốt đẹp... Còn dùng để báo thù nữa chứ.
Nguy Tử Lịch... Đáy mắt Cảnh Sáp hiện lên mối thù hận, năm năm trước, cậu luôn mong chờ chuyện này, chính là vì muốn báo thù, mà hiện tại, cuối cùng cậu cũng có thể thực hiện được bước đầu tiên là trở thành một con người bình thường, đường đường chính chính đi ra khỏi bệnh viện.
Cậu muốn báo thù, muốn công bố với toàn thế giới về tội ác của Nguỵ Đức Trinh, ông ta vì cứu đứa con hoang, mà nhẫn tâm đào trái tim đứa con ruột, đó là một người mang tâm địa dã thú... Cảnh Sáp nắm chặt tay, đầu móng đâm vào lòng bàn tay, máu tươi rất nhanh đã chảy ra, rơi từng giọt từng giọt trên chiếc chăn rồi thấm màu máu đỏ vào chúng.
"Sáp Sáp cậu làm sao vậy? Cậu đừng khóc nha? Cậu làm sao vậy?" Nguỵ Phục tốt bụng mà lo lắng, Sáp Sáp như thế nào lại đột nhiên khóc lóc, anh ta rõ ràng là không có bắt nạt.
Cậu ta. "Anh Tề mau tới đây, Sáp Sáp khóc, anh Tề ơi..."
Đồng thời... Tề Quỳnh vội vàng tiến vào, anh ta vừa mới đi gặp bác sĩ để hiểu rõ hơn về bệnh tình của Cảnh Sáp, vừa mới đi tới cửa thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Nguỵ Phục.
Linh hồn Nguỵ Phục nheo mắt lại, nhìn thấy trong mắt Cảnh Sáp chứa đầy thù hận, có chút thương cảm cho cậu. Bị chính cha ruột đào tim, loại chuyện này từ trước đến nay dù anh có thông minh đến mấy cũng không dám tưởng tượng.
Đứa em họ vướng phải chuyện này đáng thương làm sao. Anh vốn dĩ không muốn người khác biết đến sự tồn tại của mình, thế nhưng ngay sau khi trông thấy vẻ đáng thương của cậu, có lẽ anh sẽ giúp cậu một phen. Hơn nữa, hiện tại chỉ có cậu mới nhìn thấy được chính mình, anh cũng không thể để cho cậu trực tiếp đi báo thù Nguỵ Đức Trinh, sau đó lại mất mạng một cách vô cớ.
Ngay cả tính mạng của con trai ruột ông ta còn có thể lấy, huống chi bây giờ Cảnh Sáp cùng Nguỵ Đức Trinh một chút quan hệ cũng không có, cho nên... Vì chính mình có thể cùng nói chuyện với thế giới bên ngoài, Nguỵ Phục cảm thấy anh nên đem đứa em họ này đặt vào dưới cánh chim của chính mình.
Mà nếu ở dưới cánh chim của anh, cũng có nghĩa là ở dưới cánh chim của nhà họ Nguỵ.
Không phải vì gia đình của Nguỵ Đức Trinh, mà là vì gia đình của anh.
Như vậy, phải làm sao để cha mẹ biết đến sự tồn tại của anh, hơn nữa cũng không thể để thân phận đứa em họ bị bại lộ được. Linh hồn Nguỵ Phúc rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Tề Quỳnh khẩn trương hỏi.
"Sáp Sáp khóc, Sáp Sáp khóc rồi." Nguỵ Phục uỷ khuất nói, "Tôi không có bắt nạt cậu ta đâu."
"Cậu Cảnh." Tề Quỳnh hỏi, "Cậu làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?" Khoảng thời gian Cảnh Sáp nằm trong bệnh viện, bọn họ đã căn cứ trên người Cảnh Sáp để điều tra ra thân phận, sau hồi lâu cuối cùng cũng xong.
Cảnh Sáp là đứa trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng trong cô nhi viện, nhưng khoảng thời gian trước đã tìm thấy được cha ruột của cậu ấy, mà đó lại là Trịnh Liên, đạo diễn rất có tiếng tăm trong giới giải trí. Vừa tìm được Cảnh Sáp không bao lâu thì qua đời, vì thế mà Cảnh Sáp đã thừa hưởng không ít tài sản của Trịnh Liên.
Trả lời anh ấy, cậu nói: "Anh Tề, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng." Linh hồn Nguỵ Phục đột nhiên lên tiếng.
Cảnh Sáp vừa mới bình phục cảm xúc, nghe được lời nói của linh hồn Nguỵ Phục, cậu liền nói thẳng: "Anh Tề, tôi nghĩ
Chúng ta cần nói chuyện riêng." Hiện tại Cảnh Sáp đối với linh hồn của Nguỵ Phục là sự tin tưởng không thể nói ra, thứ nhất từ nhỏ đến lớn cậu luôn kính trọng đàn anh Nguỵ Phục, thứ hai bọn họ có bí mật nhỏ, đều là quỷ hồn như nhau.