Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 121: Hồi ức cường bạo (2)




“Bên đó cứ định ra, chúng tôi toàn lực phối hợp.” Ông cụ Tiêu mở miệng.

Hai người thảo luận, giống như chính là tối nay ăn cái gì.

Diêu Bối Địch một mực yên lặng không nói.

Tiêu Dạ cũng lặng lẽ.

Cuộc hôn nhân này, cứ ly kỳ cổ quái như vậy, xong rồi.

Mà hôn lễ cũng tổ chức đặc biệt nhanh.

Trước hôn lễ một ngày, cô và Tiêu Dạ đi đăng ký kết hôn.

Bởi vì phải làm giấy khai sinh cho con.

Diêu Bối Địch một lần nữa chưa từng nghĩ đến, tên của mình sẽ viết bên cạnh Tiêu Dạ, mà tấm ảnh chung trên giấy đăng ký kết hôn, mặc dù cô cười tươi như hoa, anh lại lạnh lẽo như sương, nhìn bọn họ trông rất không hài hòa, nhưng khi cô nhìn thấy tấm ảnh chụp chung này vẫn không nhịn được, hốc mắt đỏ lên.

Tất cả tới thật đột nhiên, đột nhiên đến không biết phải làm sao.

Hai người đi ra khỏi tòa thị chính.

Tiêu Dạ ngồi lên ghế lái, Diêu Bối Địch tự nhiên đi về phía ghế phụ.

Nhưng không mở được cửa xe ra.

Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ đeo kính râm, nhếch miệng cười lạnh, “Diêu Bối Địch, gả cho tôi, vậy chuẩn bị tốt làm quả phụ cả đời đi!”

Trong lòng đột nhiên đau xót.

Diêu Bối Địch cắn môi, “Anh không muốn kết hôn với em sao?”

“Cô cảm thấy như thế nào?!” Tiêu Dạ lạnh lùng hỏi cô.

“Nhưng hôm đó khi nói chuyện kết hôn anh không phản kháng…”

“Cô cho rằng tôi phản kháng được hả?!” Tiêu Dạ lạnh đến dọa người, dưới trời hè nắng gắt như lửa, chung quanh thân thể anh lại giống như tản ra từng trận khí lạnh, “Chuyện lão già tôi quyết định, không ai phản kháng được! Cho dù là thi thể, tôi cũng sẽ bị đưa đến hôn lễ với cô!”

Tiêu Dạ nói, cắn răng nghiến lợi.

Diêu Bối Địch khép hờ mắt, không nói một lời.

Tiêu Dạ hừ lạnh, nhấn ga rời đi.

Chỗ tòa thị chính thật sự không dễ bắt xe, bởi vì không phải đường chính, lúc ấy mặt trời rất lớn, nhiệt độ ngoài trời ít nhất tầm 38, 39 độ, cô đứng dưới ánh mặt trời, yên lặng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ biến mất trước mặt cô…

Ngày hôn lễ.

Cô thay áo cưới, nhưng không hề cười nổi.

Cô chưa từng định ép Tiêu Dạ, nhưng bây giờ…

Tiêu Dạ hận cô sao?!

Cô vẫn cho rằng, Tiêu Dạ không phản kháng, có lẽ cũng giống như cô không bỏ được đứa bé này, cho dù không thương, nhưng vì đứa bé cũng được.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, là bởi vì không thể phản kháng.

Ngày hôn lễ, Hoắc Tiểu Khê và Cổ Nguyên đến biệt thự nhà cô thật sớm.

Hoắc Tiểu Khê trêu ghẹo cô, nói cô không nói không rằng, đã gả đi.

Cô chỉ cười cười, nụ cười hơi gượng ép.

Hoắc Tiểu Khê cẩn thận đánh giá cô, “Diêu Bối Địch luôn miệng nói yêu Tiêu Dạ, sao gả cho Tiêu Dạ rồi, lại không vui như vậy?”

Bởi vì hôn nhân này, là cô, giở thủ đoạn!

Hôn lễ và hôn lễ khác không có gì đặc biệt, phòng cưới trang trí rất lãng mạn, rất ấm áp.

Tiêu Dạ mặc âu phục màu đen, nhìn rất tuấn tú.

Cho dù ngũ quan không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng lúc cô từng bước một đi về phía anh thì cô cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp trai long trời lở đất…

Mà người đàn ông kia, lại chỉ mím chặt môi, lạnh lùng nhìn mình, nhìn mình từng bước một đi về phía anh.

Cha xứ nói, “Diêu Bối Địch tiểu thư, con có bằng lòng kết hôn với người đàn ông này thành ông xã của con không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều thương cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, tiếp nhận cậu ấy, vĩnh viễn trung trinh không đổi cho đến cuối sinh mạng với cậu ấy không?”

“Con bằng lòng.”

Cha xứ nói, “Tiêu Dạ tiên sinh, con có bằng lòng…”

“Con bằng lòng.” Cha xứ vừa cất lời, Tiêu Dạ lại giống như không kiên nhẫn đồng ý.

Cha xứ hơi xấu hổ hắng giọng, “Được, ta lấy danh nghĩa Thánh Linh, Thánh Phụ, Thánh Tử tuyên bố, cô dâu chú rể kết làm vợ chồng. Hiện giờ, chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”

Diêu Bối Địch và Tiêu Dạ mặt đối mặt.

Tiêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt, cúi đầu đến gần cô.

Diêu Bối Địch khép hờ mắt.

Cánh môi Tiêu Dạ xẹt qua môi cô, không hề chạm vào chút nào, môi mỏng của anh nói bên tai cô, “Nằm mơ.”

Hốc mắt Diêu Bối Địch đỏ lên.

Tiêu Dạ đã rời mặt cô.

Quá trình phía sau, trao nhẫn, trong tiếng vỗ tay của mọi người, rời đi.

Tiếp theo, đi khách sạn, thay đồ mời rượu.

Vẫn bận rộn đến khuya.

Bọn họ trở lại phòng tân hôn.

Phòng tân hôn là do cha mẹ cô mua sau khi xác định kết hôn, nói là đồ cưới.

Phòng tân hôn trang trí rất ấm áp, khắp nơi đều là màu đỏ rực, chữ “Hỉ” dán đầy.

Tiêu Dạ về đến đây sắc mặt không được tốt.

Thật ra thì cả quá trình sắc mặt vẫn không tốt.

Cô thật sự rất mệt mỏi, thân thể mang thai vốn dễ mệt nhọc, còn đeo giày cao gót, mặc lễ phục, thân thể đã không chịu nổi. Cô cố lên tinh thần, “Tiêu Dạ, anh có cần tắm không, em đi mở nước cho anh.”

Tiêu Dạ quay đầu liếc nhìn Diêu Bối Địch, sắc mặt hơi lạnh, “Không phải tôi đã nói, kết hôn rồi, thì chuẩn bị làm quả phụ cả đời?”

Diêu Bối Địch nhìn anh.

“Chúng ta chia phòng ngủ!” Giọng điệu khẳng định, vô cùng kiên quyết.

Diêu Bối Địch mím môi.

Đúng lúc này.

Điện thoại của Tiêu Dạ đột nhiên vang lên, Tiêu Dạ nhìn hiển thị gọi tới, nhận, “Lôi Lôi, nửa giờ sau anh đến.”

Tiêu Dạ cúp điện thoại, xoay người, ra ngoài.

Cửa phòng bị đá ra, vang lên âm thanh “Rầm”, rất lớn.

Diêu Bối Địch hít sâu, để cho mình nhìn không chật vật, cô ngồi trên ghế salon, thân thể thật sự đã mệt chết đi, nhưng mà không hề muốn nghỉ ngơi chút nào.

Nhưng mà, đêm tân hôn.

Tiêu Dạ đi chỗ Lôi Lôi.

Cô dựa vào trên đệm ghế salon, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Thân thể hơi co quắp.

Ôm bụng, hơi đau.

Cô điều chỉnh cảm xúc, từ trên ghế salon, từng bước một đi lên lầu hai, khi đẩy cửa phòng ngủ chính ra lại hơi do dự, đi phòng khách bên cạnh.

Cô cố sức cởi lễ phục nặng nề xuống, quần áo quá phức tạp, cô tự cởi hơi khó, khó khăn lắm mới cởi xong, cô cầm áo ngủ đi phòng tắm, khi cởi quần lót, cả người hoàn toàn rối bời.

Trên quần lót có vết máu màu đỏ.

Một dự cảm xấu đột nhiên tràn vào đầu, cô kinh sợ hốc mắt lập tức đỏ lên, không biết làm sao ôm áo ngủ lại chạy ra khỏi phòng ngủ, theo bản năng gọi điện thoại cho mẹ, mới vừa bấm, cô lại cúp.

Bây giờ Tiêu Dạ không có nhà, nếu như bị mẹ biết…

Cô cắn môi, thay đồ đi ra ngoài.

Cô muốn tự mình đến bệnh viện, nhưng mới chuyển đến đây, cô không lái xe tới, mà bây giờ đêm hôm khuya khoắt, cô ở cửa chung cư, vẫn không bắt được xe.

Bụng vẫn mơ hồ đau, cô rất sợ.

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Dạ.

Thật lâu, bên kia nhận.

“Diêu Bối Địch.” Nhận, là giọng Lôi Lôi.

Diêu Bối Địch cắn môi.

“Nói chuyện đi, Diêu Bối Địch, làm chuyện buồn nôn vậy, sao mày không nói?!” Giọng Lôi Lôi vô cùng châm chọc.

“Tiêu Dạ đâu?”

“Tiêu Dạ ở trên giường tao! Có phải cảm thấy rất châm chọc không, trong đêm tân hôn của mình, người đàn ông của mình ở chỗ người phụ nữ khác!” Lôi Lôi gầm lên.

Tiêu Dạ không ở trên giường Lôi Lôi.

Bởi vì cô nghe được tiếng loa, hình như đang nói chuyến bay nào đó?

Bọn họ chuẩn bị đi du lịch sao?!

Để Lôi Lôi thay thế cô, đi hưởng tuần trăng mật!

Diêu Bối Địch cắn môi, “Tôi cúp.”

“Diêu Bối Địch!” Lôi Lôi giận dữ gầm lên, “Nói cho mày biết, đừng tưởng rằng mày và Tiêu Dạ kết hôn thì mày có thể có được anh ấy, mày mơ đi! Một ngày nào đó mày sẽ rơi vào kết cục như tao, mày chờ đó!”

Bên kia chợt cắt điện thoại.

Diêu Bối Địch nhìn hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”.

Hiện giờ kết quả của cô còn chưa đủ thảm sao?!

Cô che bụng mình, thật lâu cuối cùng vẫy được một chiếc taxi.

Xe tới bệnh viện, Diêu Bối Địch làm kiểm tra toàn thân, cũng may, chỉ vì quá mức mệt nhọc, bị động thai mà thôi.

Nhưng bởi vì còn chưa đủ ba tháng, bác sỹ đề nghị cô ở bệnh viện dưỡng thai một tuần, nhìn tình hình.

Diêu Bối Địch đồng ý.

Cho nên cô không nói cho bất kỳ ai, một mình ở bệnh viện một tuần lễ.

Một tuần lễ sau, cô xuất viện.

Trở lại phòng tân hôn.

Cô đẩy cửa phòng ra, Tiêu Dạ ngồi ở phòng khách xem ti vi, khi thấy Diêu Bối Địch, thoáng liếc mắt, lại chuyển tầm mắt lên ti vi.

Diêu Bối Địch mím môi, ngồi xổm người xuống quy củ đặt giày của Tiêu Dạ vào trong tủ giày, đổi dép đi vào.

“Về nhà kể khổ đủ rồi?” Tiêu Dạ cười lạnh, vô cùng châm chọc.

Diêu Bối Địch trố mắt nhìn anh.

“Cho dù cô trở về nói với cha mẹ cô về tôi như thế nào, tôi đều không quan tâm!” Tiêu Dạ gằn từng tiếng, “Kết hôn với cô, tôi chưa từng thừa nhận bất cứ người nhà nào của cô, cô tốt nhất cũng đừng tưởng rằng dựa vào lão già đến uy hiếp tôi, ông ta sẽ không giúp cô!"

Diêu Bối Địch nhìn anh, cảm nhận từng điểm đau như cắt nơi tim, để cho mình dùng giọng nói thật bình tĩnh nói, “Em chưa về nhà.”

“Chưa về nhà?” Tiêu Dạ nhìn cô.

“Em bị động thai, bác sỹ kêu em nằm viện một tuần.” Diêu Bối Địch giải thích.

Tiêu Dạ vẫn cười lạnh, thờ ơ.

Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ, “Tiêu Dạ, buổi trưa anh muốn ăn gì?”

“Cô nấu?” Tiêu Dạ hơi khinh thường.

“Ừm.” Diêu Bối Địch gật đầu.

Thật ra cô rất thích nấu nướng, ở nhà ít làm, nhưng từng học một chút với người giúp việc, lĩnh ngộ không tệ lắm, làm chút món ăn gia đình vốn không thành vấn đề.

“Nhưng mà tôi không muốn ăn đồ cô làm.” Tiêu Dạ gằn từng chữ.

“Vậy gọi đồ ăn ngoài sao?” Diêu Bối Địch hỏi anh.

“Diêu Bối Địch, cô dùng phương thức này đối với tôi, tôi ghét nhất phụ nữ như vậy, làm cái gì cho tôi, lại đối xử gì với tôi!” Tiêu Dạ vô cùng lạnh lùng, “Nếu như muốn đoạn hôn nhân này bình an vô sự, tôi khuyên cô, câm miệng của cô lại, chúng ta không liên quan!”

Diêu Bối Địch chỉ nhìn anh.

Hốc mắt đã đỏ càng thêm đỏ, nhưng không khóc ra.

Tiêu Dạ hình như không có chút kiên nhẫn nào trên người cô, anh đứng dậy khỏi ghế salon, lên thẳng trên lầu hai.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh.

Cô vẫn cho rằng, anh không ở nhà.

Cô cho rằng anh và Lôi Lôi đi du lịch ở đâu đó.

Hiện giờ, ngược lại cảm thấy, có lẽ anh không ở đây vô cùng tốt.

Cô trở lại phòng khách, nằm trên giường.

Bác sỹ nói, mặc dù hiện giờ thai nhi không có việc gì, nhưng vẫn cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi, thể chất của cô không được tốt, không nên quá mệt nhọc!

Cô vẫn luôn rất nghe lời bác sỹ.

Vẫn luôn rất nghe lời.

Vẫn nghe lời nhiều năm như vậy, làm một chuyện không nghe lời nhất.

Cô nhìn trần nhà.

Ngẩn người.

Nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Sau đó.

Quan hệ giữa cô và Tiêu Dạ biến thành như vậy, chẳng quan tâm.

Anh hiếm khi nói một chữ với cô, thời gian hai người gặp mặt cũng không nhiều.

Tiêu Dạ rất bận. Bận học đại học, bận làm việc.

Thật ra thì thời gian đi học không nhiều lắm, thời gian nhiều nhất vẫn là đi Đỉnh Hạo Hãn, quản lý khu vực của anh.

Nghe nói ông cụ Tiêu đã bắt đầu lui ẩn, Tiêu Dạ bắt đầu tiếp nhận.

Mà cô, yên tâm ở trong nhà dưỡng thai, cha mẹ của cô đã chuẩn bị xong rồi, nhập học muộn một năm, cô vẫn sẽ lên đại học.

Trong một năm này, cô gần như một mình. Một mình đi bệnh viện kiểm tra, một mình ăn cơm ngủ.

Rất nhiều lần khám thai về, cô đều rất muốn chia sẻ về cục cưng trong bụng cô, rất muốn sau khi siêu âm bốn chiều, đưa dáng vẻ cục cưng lần đầu tiên thấy cho anh nhìn, nhưng cuối cùng, cô đều yên lặng thu về, để sang bên.

Mười tháng sau, đứa bé thuận lợi ra đời.

Thật ra thì khi sinh con, đau đớn thật lâu, gần như một ngày một đêm.

Tiêu Dạ chưa hề xuất hiện, bác sỹ giúp cô sinh con cũng hơi nổi giận khi cô đau đớn gần như cả đêm, nói cha của đứa bé ở đâu, vào phòng sinh cùng.

Thật ra nhiều lúc bệnh viện rất quái dị, bác sỹ nói đứa bé có thể muốn được gặp cha, cho nên ra ngoài sớm một chút!

Tiêu Dạ cuối cùng không đến, kể cả điện thoại cũng không gọi được!

Cha Diêu mẹ Diêu giận không thôi, nhưng không thể làm gì.

Sinh con rồi, là con gái, vừa đúng sáu cân.

Con bé vừa sinh ra đã hắng giọng khóc, mím cái miệng nhỏ nhắn, uất ức không thôi.

Trong nháy mắt khi Diêu Bối Địch ôm con, hốc mắt đã đỏ.

Lần đầu tiên có một cảm giác thỏa mãn…

Kiên trì một năm này, cũng vì có con bé, đáng giá.