Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 120: Hồi ức cường bạo (2)




Cô đảo mắt nhìn Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch hình như bởi vì câu nói kia của Tiêu Dạ mà thân thể run lên.

Cô đi theo Tiêu Dạ lâu như vậy, nếu nói là người yêu, vậy coi như là người yêu, nhưng không phải là kiểu như người ngoài tưởng tượng, là người yêu lấy kết hôn là điều kiện trước tiên, cô cảm giác Tiêu Dạ có quá nhiều nhân tố không xác định, luôn luôn vào lúc mình không chú ý, có lẽ sẽ biến mất trước mắt mình.

Tiêu Dạ đối với cô, chưa từng có cam kết và trách nhiệm.

Mà chuyện này, là Tiêu Dạ đền bù cô sao?!

Nói vậy, về sau, chỉ có một người phụ nữ là cô.

Là đại biểu, về sau anh sẽ cưới cô?!

Nghĩ như vậy, mặc dù vẫn rất căm hận đêm của mình bị Diêu Bối Địch chiếm đoạt, nhưng đảo mắt lại cảm thấy, bởi vì Tiêu Dạ đau lòng, để cho cô có được người đàn ông này cả đời, cũng coi như, đáng giá!

Cô hung hăng lườm Diêu Bối Địch, quay đầu lại dịu dàng chút với Tiêu Dạ, “Dạ.”

“Trở về thôi, anh đưa em về.”

“Ừ.”

Hai người rời đi, ôm nhau.

Quần áo của Tiêu Dạ vẫn còn vứt bỏ trong phòng, chỉ mặc áo choàng tắm rồi rời đi.

Diêu Bối Địch ngước mắt.

Mình khi đó, thật ra đã sớm lẳng lặng khóc thút thít rồi.

Cô lau nước mắt, xuống giường, mặc quần áo vào.

Thân thể vẫn còn hơi đau, đau đớn như vậy, vẫn không bù được tư vị trong lòng.

Cô mặc quần áo, xuống lầu.

Mở cửa phòng.

Tiêu Dạ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Không phải anh đưa Lôi Lôi đi rồi sao?!

Diêu Bối Địch giật bắn người, nhìn anh, sau đó sợ hãi rụt rè co lại dựa vào bên cửa, cúi đầu.

Giống như mình làm sai chuyện, chờ đợi bị phê bình bị giáo dục.

Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ của cô, giọng lạnh lùng nói, “Cô muốn tiền sao?”

Diêu Bối Địch ngẩng đầu, nhìn anh, hơi kinh ngạc.

“Tôi biết rõ gốc gác nhà cô. Cho nên tiền này chắc cô chướng mắt.” Tiêu Dạ đi thẳng vào phòng khách, ngồi trên ghế salon, vắt chéo chân nhìn cô.

“Tôi không cần tiền.” Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ cười lạnh.

“Là tôi chủ động, anh không cần bồi thường cho tôi.” Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.

“Bồi thường?” Tiêu Dạ châm chọc, “Tôi chỉ đuổi cô mà thôi, đừng cố gắng quấn lấy tôi.”

Diêu Bối Địch cắn môi, trong lòng hơi khó chịu

Luôn cảm giác trái tim mình giống như đang bị cắt ra từng chút một.

“Tôi sẽ không quấn lấy anh.” Diêu Bối Địch nói, mặc dù nói nhỏ chút, nhưng kiên quyết.

Lúc ấy, cô thật sự chưa từng nghĩ tới quấn lấy anh.

Tất cả đều là cô tự nguyện, cô cũng không có tư cách tới quấn lấy anh.

Tiêu Dạ không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng hừ khẽ, lộ vẻ khinh thường.

“Tôi đi đây.” Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ không thốt một lời.

Diêu Bối Địch xoay người rời đi, sau đó quy củ đóng cửa lại cho anh.

Khoảnh khắc cửa chính đóng lại, cô nghĩ, giữa bọn họ, kết thúc ở đây.

Về sau, sẽ không có bao có nữa, về sau!



Chuyện tối hôm đó, sau đó truyền ra trong trường học.

Không cần nghĩ cũng biết, là ai cố ý truyền ra.

Diêu Bối Địch chủ động leo lên giường Tiêu Dạ, thành chủ đề nói chuyện say sưa mọi người thích nhất trong khoảng thời gian xám xịt chờ đợi kết quả thi tốt nghiệp cấp ba.

Diêu Bối Địch thành chuyện cười xấu hổ toàn trường.

Thậm chí có lúc cô còn nhận được tin nhắn nhục mạ cô, những nội dung kia, quá mức ác độc, ác độc đến, Diêu Bối Địch vừa nghe thấy âm thanh báo có tin nhắn đến, sẽ kinh sợ, không biết làm sao.

Sau đó cô đổi sim điện thoại, lừa mình dối người để cho mình tỉnh táo lại.

Thành tích thi tốt nghiệp cấp ba đã có.

Cô như nguyện thi đậu đại học Phục Đán.

Một tuần trước nhập học.

Diêu Bối Địch phát hiện mình mang thai.

Thật ra thì cô không biết mình sẽ mang thai, vẫn là khi xem phim truyền hình, thấy một màn cẩu huyết kia, hình như sau buổi tối với Tiêu Dạ, đã hai tháng không có kinh nguyệt rồi, lúc ấy vừa nghĩ tới, lập tức bị hù sợ mình, cô lấy hết dũng khí đi hiệu thuốc mua que thử, kết quả chính là, cô thật sự mang thai.

Cả người cô có phần hỏng mất.

Khi đó, cô mới mười chín tuổi.

Thân thể đã thành thục, nhưng tâm trí vẫn cảm giác mình còn là một đứa bé thôi.

Cô núp trong nhà vệ sinh, không biết làm sao.

Cô chưa từng mong mang thai, khi đó cô vốn không biết, sau khi lên giường cần uống thuốc tránh thai, bằng không, cô sẽ không như thế…

Buổi tối hôm đó.

Cả nhà họ đang cùng ăn cơm.

Cha mẹ cô vẫn rất hứng thú nói việc học với cô, nói rõ ngày mai ăn cơm với cha mẹ Cổ Nguyên, bởi vì cha mẹ Cổ Nguyên dạy học ở Phục Đán, có lẽ có thể chiếu cố cô.

Thật ra cô luôn cho rằng, cha mẹ cô rất hài lòng về cô, từ nhỏ đến lớn, bất cứ lúc nào đều chưa bao giờ gây phiền toái cho họ, thành tích cũng vẫn rất nổi trội, không biết bớt lo hơn Diêu Bối Khôn em trai của cô bao nhiêu.

Cho nên.

Khi cô nói ra “Cha, con không chuẩn bị đi học”, cha mẹ cô khiếp sợ bao nhiêu.

“Con nói cái gì?” Sắc mặt cha Diêu trầm xuống, rõ ràng nghiêm túc.

Diêu Bối Địch cắn môi, không dám nhìn bọn họ, không dám nhìn vẻ thất vọng trong mắt bọn họ.

Từ nhỏ, cho dù bọn họ đi đâu, khen ngợi đều là cô, nói cô ngoan ngoãn bao nhiêu, nghe lời bao nhiêu, hiểu chuyện bao nhiêu…

Mà bây giờ.

Cô cúi đầu, một lần nữa nói, “Con không muốn đi học.”

“Diêu Bối Địch, con đang nói lung tung gì vậy!” Cha Diêu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Năm đó Diêu Bối Khôn mười bốn tuổi, vẫn là độ tuổi nghịch ngợm nhất, vốn không thèm để ý chút nào đang thò đũa gắp thịt kho cũng bị giọng nói bất thình lình của cha mình hù sợ, hơi hiếu kỳ nhìn bọn họ, mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì?!

Từ nhỏ đến lớn, người bị đánh bị mắng không phải là mình sao?!

Sao lại đổi thành Diêu Bối Địch?!

“Con không muốn đi học, con…” Diêu Bối Địch cắn môi.

Cha Diêu giận đến phẫn nộ.

Mẹ Diêu vội vàng nói, “Bối Địch, con có chuyện gì vậy? Sao lại nói không đi học nữa hả?! Con bé ngốc này, chờ học xong đại học lại ra xã hội có biết không hả?”

“Mẹ, con…” Diêu Bối Địch nắm chặt lấy vạt áo mình.

Mỗi lần khẩn trương, mỗi lần không biết làm sao, đều là động tác nhỏ này.

“Con cái gì mà con, cha nói cho con biết Diêu Bối Địch, chuyện lớn cỡ nào, đều không thể trì hoãn việc học của con!” Cha Diêu hung hăng nói.

“Con mang thai!” Diêu Bối Địch đột nhiên lớn tiếng mở miệng.

Cha Diêu và mẹ Diêu hoàn toàn sợ ngây người.

Chiếc đũa trên tay Diêu Bối Khôn tuột xuống, giương mắt nhìn chị gái mình từ nhỏ đến lớn đều ngoan đến muốn mạng!

Cậu không nghe lầm chứ.

Chị cậu nói chị ấy mang thai, mười chín tuổi, chưa cưới, mang thai trước?!

Cậu ngoáy lỗ tai mình, “Chị, không phải trúng tà đấy chứ!”

“Con câm miệng cho cha!” Cha Diêu gầm quát Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn trợn trắng mắt.

Dù ở dưới tình huống gì, cậu luôn là người bị mắng!

Mẹ nó!

“Con nói cho cha, xảy ra chuyện gì?!” Cha Diêu hung hăng nói.

“Con mang thai, nhưng con không muốn phá…” Diêu Bối Địch nói, “Con muốn sinh ra.”

“Cha đứa bé là ai?!” Cha Diêu nhịn tức.

Diêu Bối Địch không nói.

“Cha nói, cha đứa bé là ai?!” Cha Diêu giận dữ ngút trời.

Diêu Bối Địch vẫn không nói.

“Diêu Bối Địch! Con chuẩn bị gia pháp hầu hạ sao?!” Cha Diêu giận đến đứng phắt lên.

“Cha nó, anh bình tĩnh nào, anh hù sợ con rồi?!” Mẹ Diêu vội vàng khuyên.

“Rốt cuộc là ai hù dọa ai?! Cục xương già của tôi đây đã bị nó tức chết rồi!” Cha Diêu hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh, giống như giờ phút này không có chỗ phát tiết, dậm chân.

Diêu Bối Địch đỏ bừng măt, cô chưa bao giờ bị cha mình mắng như vậy, cũng chưa từng chọc giận bọn họ thành như vậy.

Luôn cảm thấy mình rất không hiếu thuận.

“Không nói cha đứa bé, ngày mai sẽ đi bỏ đứa bé.” Cha Diêu đột nhiên mở miệng, gằn từng tiếng.

Diêu Bối Địch kinh sợ một trận, “Không, con không phá thai!”

“Diêu Bối Địch, con biết hiện giờ con là thế nào không? Chưa kết hôn mà có thai, nhà chúng ta xấu mặt không chịu nổi!” Cha Diêu hung hăng nói.

“Nhưng mà, con không muốn phá thai, con…” Diêu Bối Địch cắn môi.

“Không thương lượng gì cả, ngày mai con đi theo mẹ con đến bệnh viện!” Ném lại một câu, cha Diêu tức giận rời đi.

Nước mắt của Diêu Bối Địch không ngừng rơi xuống.

Mẹ Diêu nhìn Diêu Bối Địch, chỉ thở dài, “Mẹ đi khuyên cha con, nhưng mà Diêu Bối Địch, con còn nhỏ, đứa bé này không thể giữ!”

Nói xong, xoay người đi lên lầu.

Diêu Bối Địch úp mặt trên bàn khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cô thật sự không muốn phá…

Diêu Bối Khôn luôn không tim không phổi, nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, đột nhiên cảm thấy mình không còn khẩu vị gì, cậu để đũa xuống, “Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao?! Về sau còn nhiều mà.”

“Em thì biết cái gì!” Diêu Bối Địch khóc hét.

“Em xem trên ti vi đều như vậy, nạo thai nhều vậy.”

Diêu Bối Địch không muốn nói chuyện với Diêu Bối Khôn nữa.

“Thôi không nói, chị, sao chị to gan vây? Em còn không dám làm chuyện như vậy, chị lại dám làm! Chị không thấy dáng vẻ mới vừa rồi của cha đâu, thật sự hả lòng hả dạ…” Diêu Bối Khôn híp mắt nói

Diêu Bối Địch ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Khôn, hai mắt đẫm lệ.

Diêu Bối Khôn mím môi, không nói, vùi đầu ăn cơm.



Ngày hôm sau.

Diêu Bối Địch bị mẹ Diêu ép đi bệnh viện, làm một loạt kiểm tra toàn thân, đến cuối cùng khi đi vào phòng phẫu thuật, Diêu Bối Địch hỏng mất, nói gì cũng không chịu làm, tê tâm liệt phế.

Mẹ Diêu mềm lòng, mang Diêu Bối Địch về.

Cha Diêu giận đến dậm chân, không ngừng mắng mẹ Diêu nuông chiều thì con hư, lại mắng Diêu Bối Địch làm nhục gia môn.

Diêu Bối Địch vẫn không ngừng khóc.

Dưới bức bách của cha Diêu và mẹ Diêu, dùng đứa bé uy hiếp, cuối cùng nói ra tên Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ.

Cha Diêu có ấn tượng với cái tên này.

Ngày hôm sau.

Cha Diêu mang theo mẹ Diêu và Diêu Bối Địch, đi thẳng đến biệt thự giữa sườn núi của ông cụ Tiêu.

Đó là lần đầu tiên đến.

Lúc đến, ông cụ Tiêu đang trong phòng khách chờ bọn họ, hình như Tiêu Dạ mới rời giường, cả người còn hơi lộn xộn, giống như chẳng hiểu ra làm sao bị gọi xuống lầu, khi thấy Diêu Bối Địch thì mắt khựng lại một chút, tính khí không được tốt qua ngồi.

“Anh Tiêu, lúc chúng ta còn trẻ từng có giao tình, nhiều năm như vậy bởi vì công việc mỗi người mà ít liên lạc, cho nên tôi cũng không vòng vo dông dài.” Cha Diêu mở miệng.

Ông cụ Tiêu gật đầu, “Anh cứ nói.”

“Con gái tôi mang thai, đứa bé này là của con trai anh.” Cha Diêu gọn gàng dứt khoát.

Ông cụ Tiêu khựng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dạ.

Hình như Tiêu Dạ cũng hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diêu Bối Địch, tròng mắt sâu thẳm.

“Tiêu Dạ, xảy ra chuyện gì?” Giọng ông cụ Tiêu khá nghiêm túc.

Tiêu Dạ hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, không nói gì!

“Nói chuyện!” Giọng ông cụ Tiêu vô cùng vang.

Diêu Bối Địch và mẹ Diêu bị giọng nói bất ngờ dọa sợ, kinh ngạc nhìn ông cụ Tiêu.

“Con và cô ấy có lên giường, nhưng mà…” Tiêu Dạ chuẩn bị giải thích.

“Tốt.” Ông cụ Tiêu trực tiếp cắt lời Tiêu Dạ, quay đầu lại nói với cha Diêu, “Anh định giải quyết chuyện này như thế nào.”

“Tôi vốn nghĩ, con gái tôi còn nhỏ, tội gì lập gia đình sớm như vậy, nhưng con gái tôi một mực muốn sinh đứa bé này ra, tôi cũng không có cách nào! Nhưng sinh đứa bé này ra không thể không có cha, tôi tuyệt đối không thể tiếp nhận được chuyện con gái tôi làm mẹ đơn thân. Con trai anh đã thừa nhận có quan hệ với con gái tôi, vậy kết hôn sớm đi.” Cha Diêu nói thẳng.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

Cô thật sự chưa từng nghĩ tới cha mình có thể như vậy!

Cô chưa từng muốn để Tiêu Dạ phụ trách.

Cô nhìn Tiêu Dạ.

Nhìn Tiêu Dạ siết chặt quả đấm, hốc mắt cũng ửng đỏ, rõ ràng đang kiềm chế tức giận.

Ông cụ Tiêu vuốt râu, trầm mặc hồi lâu.

“Khi còn trẻ tôi nợ anh một nhân tình. Nhiều năm như vậy, vốn vẫn tìm cơ hội trả lại anh, xem ra bây giờ là lúc. Hơn nữa nếu đứa bé là của Tiêu Dạ, nó nên gánh vác phần trách nhiệm này. Chuyện kết hôn, cứ quyết định như vậy là được.” Ông cụ Tiêu nói từng chữ, không hỏi ý kiến của Tiêu Dạ, trực tiếp đáp lại.

Diêu Bối Địch thật sự thụ sủng nhược kinh, cô không ngờ, có thể như vậy, sẽ biến thành như vậy…

Cô nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt tức giận của anh, lại chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn lại.

“Đã như vậy, chúng ta nhanh chóng định thời gian, hiện giờ mới hơn hai tháng, đến lúc lộ bụng rồi mới cử hành hôn lễ, nhà họ Diêu chúng tôi xấu mặt không nổi.”