Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 118: Hồi ức cường bạo (1)




“Nhanh như vậy đã không thích?” Lôi Lôi buồn cười nói, “Vậy trước kia chị cậu giúp cậu tát tớ hai ba cái, còn đánh Tiêu Dạ một trận, thật uổng phí!”

“…” Diêu Bối Địch cắn môi, hồi lâu không phản bác.

“Tớ không trách cứ cậu, cậu nhìn cậu còn giống như đứa bé vậy, đã tốt nghiệp cấp ba rồi, vẫn còn xấu hổ như thế. Về sau nếu thật sự có bạn trai, không chừng sẽ bị khi dễ như thế nào đấy, anh nói có phải không, Tiêu Dạ?” Lôi Lôi đột nhiên gọi tên Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ không lên tiếng, ăn tôm Lôi Lôi mới vừa bóc cho anh, ăn không hề để ý.

Diêu Bối Địch luôn cảm thấy lúc này mình bị rất nhiều người quan sát, cô thật sự không thể tiếp nhận được tầm mắt này, lá gan quá nhỏ, cô lấy dũng khí, “Lôi Lôi, tớ mời cậu.”

Chỉ muốn, sớm uống xong ly rượu này, sớm rời đi.

Nhưng hình như Lôi Lôi lại không nghĩ như vây, nhếch miệng cười, “Đừng nóng vội, chúng ta còn có thể tâm sự tiếp, sau khi tốt nghiệp, cậu nữ sinh tài cao, khẳng định vào Thanh Hoa Bắc Đại Phục Đán gì gì đó đi, tớ và Tiêu Dạ tối đa chỉ vào một đại học vớ vẩn nào đó lăn lộn qua ngày, nhất định hiếm gặp mặt rồi.”

Diêu Bối Địch cắn môi.

Thật ra thì trong lòng hơi mất mát.

Sau này, sợ rằng thật sự không còn được gặp lại Tiêu Dạ.

Cô vụng trộm liếc nhìn người đàn ông kia, hình như người đàn ông kia không hề liếc nhìn cô một lần.

Cô cắn môi, gật đầu, “Ừm, tớ báo đại học Phục Đán.”

Hơn nữa lấy thành tích của cô, nhất định đậu.

“Cho nên, sinh viên tài cao của chúng ta, ngồi xuống, chúng ta tâm sự một chút.” Lôi Lôi nhiệt tình kéo cô.

Diêu Bối Địch không thoải mái, lùi về sau mấy bước.

Lôi Lôi nhíu chặt mày.

Mặc dù một khắc kia vẫn cười, nhưng trong mắt rõ ràng lóe lên chút ác độc.

Diêu Bối Địch cắn môi, không nói gì.

Lôi Lôi nhìn như không có gì khác thường, cười đùa nói, “Nghe nói cậu không thích người khác đụng vào, xem ra là thật. Thật sự lo lắng thay cậu sau này nếu như cậu có bạn trai, nên vui vẻ chơi đùa với bạn trai cậu như thế nào.”

Nói xong, cười khanh khách.

Thật ra thì tất cả mọi người đều hiểu, “Chơi đùa” trong miệng cô ta có ý gì.

Mười chín tuổi, có thể biết, thật sự đều biết.

Diêu Bối Địch cắn môi, mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Ngồi đi.” Lôi Lôi chỉ chỗ bên cạnh.

Diêu Bối Địch ngồi ở đó.

“Ly rượu này chúng ta uống cạn.” Lôi Lôi nói, rất phóng khoáng uống.

Diêu Bối Địch nhìn một ly tràn đầy, không do dự, cũng uống vào theo.

Uống đến hơi buồn nôn.

Cố nhịn, không trực tiếp phun ra.

“Tửu lượng không tệ.” Lôi Lôi nói.

Diêu Bối Địch khép hờ mắt, “Thật ra thì tớ không biết uống, tớ sắp ói.”

“Không phải chứ, nhìn không ra.” Nói xong Lôi Lôi lại rót một ly.

Diêu Bối Địch nhìn rượu trước mặt, dạ dày quay cuồng.

“Dạ.” Lôi Lôi thân mật kéo cánh tay Tiêu Dạ, cả người mềm nhũn dựa vào trên người anh, “Anh không uống cùng Diêu Bối Địch một chút sao? Dù sao năm đó người ta đã từng cố gắng thích anh.”

Đối với dáng vẻ mềm nhũn của Lôi Lôi, Tiêu Dạ càng nhìn càng thêm lạnh lùng rồi.

Anh chợt đảo mắt, cầm ly trước mặt lên, uống sạch.

Diêu Bối Địch cắn môi, định mở miệng nói gì đó, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu Dạ, một chữ đều không nói ra miệng, chỉ bưng ly, lại uống sạch.

Lần này uống vào, trong dạ dày thật sự chịu đủ rồi.

Cô che miệng, “Xin lỗi, tớ đi ra ngoài.”

Sau đó xoay người, tự chạy ra ngoài, chạy đến gian vệ sinh công cộng, ào ào phun toàn bộ ra, tê tâm liệt phế.

Cô che dạ dày mình, thật sự rất khó chịu.

Trong một khắc kia hốc mắt cũng bị hun đỏ, rất muốn lên tiếng bật khóc.

Cô nhẫn nhịn, khẽ nức nở.

Trong lòng hơi khó chịu, nhìn Lôi Lôi và Tiêu Dạ thân mật như vậy, vẫn cảm thấy thật khổ sở.

Cô cắn môi, liều mạng cắn.

Rõ ràng tự nói với mình, không thể thích Tiêu Dạ nữa, nhưng vẫn không thể khống chế, vẫn thích.

Cô ngồi trong toilet thật lâu, ói thật lâu, nước mắt cũng giữ lại thật lâu.

Một hồi lâu, cảm thấy thân thể mình hình như thoải mái hơn, mới đứng dậy rời toilet, hung hăng rửa mặt, súc miệng, để cho mình nhìn không còn chật vật như vây.

Cô hít sâu, rời toilet.

Bước chân vừa đi tới ngưỡng cửa, đột nhiên bị một thân thể đánh tới, mặt của cô trực tiếp đụng phải ngực anh, cứng ngắc như sắt, đau đến tròng mắt cô không bị khống chế chảy xuống, đau không thể nói đó.

Thân thể kia hình như bị Diêu Bối Địch va chạm như vậy, có phần không khống chế nổi, ọc ọc phun ra ở cửa toilet, ói đầy đất…

“Không cho nói ra!” Hình như ói xong rồi, một giọng nói lạnh lùng hung hăng uy hiếp.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ.

Nhìn người đàn ông này khom người, rõ ràng đã khó chịu đến không xong rồi, vẫn sĩ diện chết như vậy.

Ai đến đều không cự tuyệt

Hai lớp tới 90 người, không uống chết mới kỳ quái.

“Không cho nói ra!” Tiêu Dạ ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng nói với Diêu Bối Địch, ý lạnh đến dọa người.

Diêu Bối Địch kinh sợ, gật đầu.

Tiêu Dạ lau miệng, đi tới trước súc miệng.

Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ của anh, sắc mặt đã hơi trắng bệch, giờ phút này không ngừng dùng nước lạnh dội lên mặt mình, giống như đang ép mình tỉnh táo.

“Lấy ít giấy hộ tôi.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra, một giây tiếp theo, ảo não đi tới bên cạnh rút khăn giấy, đưa cho anh.

Anh lau mặt, lau khô nước đọng.

Nhấc chân lên chuẩn bị đi tới phòng bao.

Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ không ổn định của anh, bước nhanh đến trước, “Tiêu Dạ, có phải anh không thể uống nữa không?”

Tiêu Dạ một ánh mắt giết tới.

Diêu Bối Địch cắn môi, hơi sợ, không nhịn được vẫn lẩm bẩm, “Uống không được thì đừng uống, cũng đâu mất mặt.”

Tiêu Dạ dừng bước chân, đảo mắt hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, “Ai nói tôi không uống được nữa hả?!”

“Thân thể anh đều đi hình chữ S…”

“Câm miệng!” Tiêu Dạ hung hăng nói, “Nói thêm một chữ nữa, tôi lập tức ném cô ra ngoài!”

Diêu Bối Địch nhìn anh, lại không dám mở miệng.

Tiêu Dạ khinh thường liếc nhìn Diêu Bối Địch, xoay người chuẩn bị sải bước rời đi.

Không biết do không chú ý, hay uống đến choáng váng đầu rồi, trước mặt là một góc rẽ, mà bước chân của anh vốn không rẽ, cả người đụng thẳng tới trước, “Cộp” một tiếng.

Diêu Bối Địch kinh sợ, không tự chủ che trán mình.

Giống như mình bị đụng, nhắm cả mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Tiêu Dạ bị đụng không phải nhẹ, cả người dựa vào trên tường, hồi lâu không phản ứng kịp.

Diêu Bối Địch cứ nhìn anh, nhìn anh ở đó không nhúc nhích!

Diêu Bối Địch nghĩ, một giây tiếp theo Tiêu Dạ nhất định sẽ uy hiếp cô, sau đó tức giận mắng cô, sau đó có lẽ sẽ ném cô ra ngoài.

Cô hơi hinh hãi chuẩn bị chuồn đi.

“Tới đây!” Tiêu Dạ đột nhiên nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

“Tôi kêu cô tới đây!” Tiêu Dạ lạnh lùng tàn khốc không ai sánh bằng.

Diêu Bối Địch cắn môi, lặng lẽ đi tới, dáng vẻ thấy chết không sờn.

Cô nghĩ nhiều lắm chỉ bị anh đánh mấy cái, cô nhịn một chút là được!

“Đỡ tôi.” Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

“Đỡ tôi một chút có nghe thấy không!” Tiêu Dạ giận gầm lên.

Diêu Bối Địch bị la, không tự chủ được tiến lên đỡ lấy cánh tay anh.

Lần đầu tiên.

Không bài xích, không hề cảm thấy ghét bỏ.

Cô nhìn cánh tay trắng nõn của mình, nhìn làn da màu rám nắng lộ ra ngoài của anh.

Tiêu Dạ di chuyển thân thể, sau đó cả người tựa thẳng vào người cô.

Anh nhíu chặt mày, trong miệng thì thầm một câu, “Choáng váng quỷ tha ma bắt!”

Bị đụng như vậy, không choáng váng đầu mới lạ.

Huống chi còn uống nhiều rượu.

Diêu Bối Địch đỡ anh, hô hấp tăng thêm, nhưng không dám há to miệng thở mạnh, cứ tim đập rộn lên như vậy đỡ lấy anh, đi từng bước một.

“Đi thang máy.”

“Hả?” Diêu Bối Địch ngẩn ra.

“Tôi kêu cô đi thang máy!” Tiêu Dạ khó chịu, “Đừng cứ để cho tôi lặp lại lần hai!”

Diêu Bối Địch cảm thấy mình rất uất ức.

Kêu người khác làm việc, tính khí còn lớn thế!

Cô đỡ anh đi về phía thang máy, đi vào.

“Tầng 25.”

Diêu Bối Địch ấn số.

Thang máy đi lên, đến nơi.

Tầng 25 là khu phòng ở, hơn nữa nhìn ra được, là khu phòng ở hào hoa.

“Phòng thứ ba.”

Diêu Bối Địch đỡ anh, đi tới phòng thứ ba.

“3328.”

“Hả?” Diêu Bối Địch buồn bực.

“Mật mã!” Tiêu Dạ gầm lên, “Cô chưa từng đặt phòng sao?!”

Diêu Bối Địch cắn môi, cô vốn chưa từng đặt phòng.

Cô ấn mật mã, sau đó khóa cửa mở ra, Diêu Bối Địch mở cửa phòng, đỡ Tiêu Dạ đi vào.

Gian phòng rất lớn, lầu trong lầu, sau đó Diêu Bối Địch mới biết được, cái gọi là “Phòng tổng thống”, bên trong trang trí vô cùng xa hoa, hoa cả mắt.

Diêu Bối Địch nâng Tiêu Dạ lên lầu, trên lầu không hề có vách tường, toàn bộ đều là thủy tinh sát đất trong suốt, không gian to như vậy, tất cả đồ vừa nhìn hiểu ngay. Giường lớn xa hoa, phòng tắm xa hoa, thảm xa hoa, đèn treo thủy tinh xa hoa, ti vi LCD xa hoa, ghế salon xa hoa, máy tập thể hình xa hoa…

Diêu Bối Địch thật sự không cảm thấy tất cả đắt giá bao nhiêu mà trợn mắt há hốc mồm, cô chỉ hơi khẩn trương, ở riêng với Tiêu Dạ trong căn phòng như vậy, một căn phòng rõ ràng mang theo tình dục nói không nên lời…

Cô cắn môi, nỗ lực đỡ Tiêu Dạ lên giường.

Tiêu Dạ vừa nằm lên giường, đã hít một hơi thật sâu, hình như đang tìm không khí trong lành.

Sau đó thân thể không thoải mái cọ cọ, kéo quần áo trên người, toàn thân không được tự nhiên.

Diêu Bối Địch cắn môi, hơi khẩn trương ngồi xổm người xuống.

“Tiêu Dạ, tôi giúp anh cởi giày và quần áo…” Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ không nói gì, chân mày không thoải mái nhíu lại.

Diêu Bối Địch cảm thấy tay mình đều run rẩy, cô hung hăng cắn môi, cởi giày vớ cho anh trước, sau đó bắt đầu từng chút một cởi áo sơ mi trắng cho anh, lộ ra làn da bắp thịt màu đồng cổ anh đã luyện ra được, ngón tay run càng thêm lợi hại, cô khống chế cảm xúc, tay đi xuống, cởi dây lưng cho anh, đang chuẩn bị kéo khóa quần jean cho anh thì thân thể Tiêu Dạ đột nhiên nhúc nhích, “Cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi đi vào!”

Ngón tay Diêu Bối Địch cứng đờ…