Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 117: Hồi ức cường bạo (1)




A Bưu để ly rượu xuống, cung kính nói, “Tra được một chút, còn không phải đặc biệt hoàn thiện. Tề Lăng Phong người này bối cảnh thật ra không phức tạp, nhưng bởi vì liên quan đến cha mẹ anh ta, nên tương đối tốn thời gian. Nghe nói, năm đó cha mẹ anh ta lật xe từ trên cầu sông Hoàng Phố xuống đáy sông, không phải ngoài ý muốn, là có người cố tình gây ra. Nhưng bây giờ muốn tìm cảnh sát hỏi thăm chuyện năm đó cần tốn chút thời gian, bởi vì cảnh sát xử lý vụ tai nạn này đã về hưu, hơn nữa đây chính là vụ án lấy công làm tư, thuộc về phạm vi vi phạm pháp luật, dường như khó có thể khiến miệng anh ta phun ra chân tướng.”

“Ừ, mau sớm nghĩ biện pháp tìm được người, sau đó làm rõ ràng chân tướng, tôi không muốn mắc nợ Kiều Tịch Hoàn quá lâu.”

“Vâng.” A Bưu gật đầu, nói: “Đại ca, cảm giác anh tương đối để ý chuyện của Kiều Tịch Hoàn, có phải bởi vì chị dâu không?!”

Tiêu Dạ đảo mắt, “Ngậm cái miệng bát quái của cậu lại!”

A Bưu nhún vai cười.

Anh biết, thật ra trước kia đại ca đã sớm sinh ra tình cảm không tầm thường với chị dâu rồi, bằng không chơi nhiều người phụ nữ nhiều năm như vậy, cũng chưa hề thấy đại ca thật lòng với ai, thậm chí có lúc kể cả tướng mạo đều không nhớ được.

Nhớ có một lần một tiểu thư cùng Tiêu Dạ cả đêm, ngày hôm sau tiểu thư kia đã coi bản thân có địa vị không tầm thường ở Dạ Trường, náo loạn ra một số chuyện, khi chạy đến tìm Tiêu Dạ, Tiêu Dạ lại không hề biết vị tiểu thư kia, tiểu thư kia mặt xanh lét ngay tại chỗ, đừng nhắc tới khó chịu bao nhiêu.

Chuyện như vậy truyền ra trong vòng tròn ở đây, cho nên những tiểu thư kia hễ đã từng xảy ra quan hệ với Tiêu Dạ đều không dám yêu cầu gì Tiêu Dạ, ảo não đến, ảo não đi, cho nên Tiêu Dạ nói với Lôi Lôi rằng anh không cần dùng tiền đuổi phụ nữ cũng không phải đang lừa ai, đây đúng là sự thật.

Có lúc a Bưu cảm thấy, Lôi Lôi trở lại, thật ra đang tăng tốc khiến đại ca nhận rõ nội tâm mình mà thôi, Lôi Lôi sẽ luôn trở thành vật hy sinh trong cuộc đời của Tiêu Dạ, nhưng mà không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, Lôi Lôi còn chưa trở lại bao lâu, đã hoàn toàn khiến đại ca đặt hết lòng mình lên trên người chị dâu.

Nghe nói năm đó khi bị chị dâu tính toán, đại ca cắn răng nghiến lợi, càng ngang ngược buông lời, tuyệt đối không để chị dâu dễ chịu.

Như vậy xem ra.

Những lời nói ngang ngược kia, trong nháy mắt đã thành mây khói.

“Nói chuyện trong khoảng thời gian này của bang Cự Long.” Giọng Tiêu Dạ lạnh lùng, kéo suy nghĩ của a Bưu về, “Thù của a Tín, tôi nhất định báo.”

“Dạ, đại ca.” A Bưu vội vàng gật đầu, từ đầu đến đuôi nói tình hình hiện giờ của bang Cự Long.

Đại ca trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không để huynh đệ mình bị uất ức, đặc biệt là người còn thay anh chịu đựng, cục xương này, đại ca khẳng định không nuốt trôi được, cho nên a Bưu vốn không cần khuyên lơn gì, dốc hết lòng xử lý chuyện Tiêu Dạ phân công.



Từ sau khi Tiêu Dạ rời đi, Diêu Bối Địch nằm trên giường ngủ.

Cô nghĩ mình không ngủ được, cảm giác mình nhất định sẽ nghĩ rất nhiều chuyện lung tung.

Ví dụ như.

Tiêu Dạ không để cho cô đi Đỉnh Hạo Hãn, có phải bởi vì Lôi Lôi không.

Tiêu Dạ nói sẽ chia tay Lôi Lôi, thật ra thì…

Cô cũng không phải không tin anh, mà không tin Lôi Lôi, cảm giác người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đuổi đi như vậy. Nhẫn nhịn nhiều năm như thế, sau khi trở lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Cô lật người.

Thật ra rất mệt nhọc.

Bởi vì một ngày chăm sóc Tiêu Dạ, thời gian ngủ không hề lâu.

Nhưng sau khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hỗn loạn mơ hồ, như thế nào đều không thể trầm tĩnh lại.

Sáu năm đã rất dài.

Cô mở mắt, lại giống như mới vừa xảy ra trước mắt.

Mình mười chín tuổi, nhìn rất trẻ trung, nhưng thực tế, thân thể cô đã trổ mã thành thục.

Chiều cao, ba vòng, tướng mạo.

Một năm kia, tốt nghiệp trung học.

Sau khi thi đại học xong, giống như rất nhiều học sinh vừa kết thúc chiến đấu khốc liệt, cùng tham gia dạ hội tốt nghiệp, dạ hội tốt nghiệp thường đều lựa chọn ở quầy bar. Mọi người ồn ào lên, đi ngay Đỉnh Hạo Hãn.

Chi tiêu ở Đỉnh Hạo Hãn rất đắt.

Lúc ấy bọn họ còn đi học không thể chi tiêu nổi, nhưng mà mọi người vì chơi một phen, đều liều mạng, lấy tiền để dành rất nhiều năm và tiền riêng của mình, lại lấy đủ loại lý do đòi cha mẹ, nói là mùa tốt nghiệp, lễ thành nhân, mới gom đủ tiền, tất cả bạn học trong một lớp cùng đi, đặt hai phòng bao rất bình thường, bốn mươi mấy học sinh chia làm hai, tụ tập một chỗ, đừng nói vui vẻ bao nhiêu.

Vốn tưởng rằng chỉ có lớp bọn họ mới có thể đến nơi cao cấp này, lại không nghĩ rằng lớp Tiêu Dạ cũng ở đây.

Hơn nữa phòng bao rõ ràng còn xa hoa hơn bọn họ, còn nghe nói, một mình Tiêu Dạ bao hết toàn bộ chi phí cho lớp họ.

Thật ra thời gian Tiêu Dạ học ở trường không nhiều lắm, nhưng mọi người đều có lòng sùng bái Tiêu Dạ, hình như không giải thích được mà cung kính anh mấy phần. Nói thẳng thừng, trong thời đại học sinh, người có thể cầm đao không chút kiêng kỵ cũng không nhiều. Hơn nữa bối cảnh của Tiêu Dạ chính là phương thức sinh hoạt thời đại học sinh nhìn thấy trong truyện tranh thiếu nam thiếu nữ nhiều nhất khiến cho người ta ước mơ, khiến rất nhiều học sinh cảm thấy cùng lớp với Tiêu Dạ, dương dương tự đắc.

Rất nhiều khi, mỗi lần có ai nói đến học cùng lớp với Tiêu Dạ, đều mặt kiêu ngạo, hơn nữa không thể không nói, các bạn học cùng lớp Tiêu Dạ, cho dù đi đâu, không ai dám khi dễ, cho nên cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Dạ hội mùa tốt nghiệp đó.

Lớp Diêu Bối Địch vốn chơi vô cùng tốt, không biết ai nói trên hành lang nhìn thấy học sinh lớp Tiêu Dạ, mấy người ồn ào lên, nói muốn qua bên kia uống rượu với Tiêu Dạ.

Đến tốt nghiệp, dù thế nào cũng phải quyến rũ đại nhân vật trong trường học một phen, bằng không sẽ có lỗi với kiếp sống bao nhiêu năm cấp ba của mình.

Diêu Bối Địch nhìn từng nhóm người đi qua, nói chuyện say sưa.

Thật ra cô cũng muốn đi.

Nhưng rất hồi hộp, rất lo lắng.

Cô thích Tiêu Dạ, toàn trường đều biết.

Nhưng mà bên cạnh Tiêu Dạ còn có Lôi Lôi, nói không chừng cô ta lại muốn làm khó dễ hay châm chọc gì mình, không có Hoắc Tiểu Khê bên cạnh, cô không có chút động lực nào.

Tối trễ vậy rồi, bạn học cùng lớp đi không sai biệt lắm.

Diêu Bối Địch siết chặt vạt áo, như đứng đống lửa.

“Này, Diêu Bối Địch.” Một nam sinh đột nhiên tới gần, “Cậu có đi sang chỗ Tiêu Dạ không?”

Mặt Diêu Bối Địch lập tức đỏ lên, còn đỏ hơn cả khi uống rượu, cô lắc đầu, “Tớ không đi, các cậu đi đi.”

“Cùng đi đi. Nghe nói hôm nay Tiêu Dạ không từ chối ai, cũng không phải tính tình quái dị như chúng ta nghĩ.” Nam sinh cổ xúy.

“Thôi, tớ không đi.” Diêu Bối Địch cự tuyệt.

Đi qua, quá lúng túng.

Người bạn tốt nhất của mình đã từng gây sự với Tiêu Dạ, lỡ Tiêu Dạ tức giận, lấy cô ra trút giận thì làm thế nào?!

Nếu như Tiêu Dạ muốn đánh cô, cô khẳng định không dám phản kháng lại.

“Cậu sợ cái gì chứ, chuyện lúc trước đã qua mấy năm rồi, vả lại đó là chuyện lúc mới lên cấp ba, tất cả mọi người đã quên. Hiện giờ vừa đúng nhân cơ hội này giải thích rõ cho Tiêu Dạ, về sau nói không chừng vẫn có thể làm bạn, gặp mặt sẽ không lúng túng. Cậu xem cậu bây giờ cứ tránh né cậu ấy cũng không phải là cách hay. Đi thôi đi thôi.” Nam sinh tiếp tục cổ xúy.

Diêu Bối Địch cắn môi, tay nắm vạt áo đang khẽ run.

“Đừng lo lắng, có chúng tớ ở đây, nam sinh lớp chúng ta sẽ bảo vệ cậu, dù sao cậu cũng là hoa khôi của lớp chúng ta mfa?! Nào, đi thôi.” Nam sinh nói xong, đi tới kéo Diêu Bối Địch.

Thân thể Diêu Bối Địch co rụt lại.

Cô rất bài xích người ngoài.

Thật ra thì cả lớp đều biết.

Cũng chính là lý do vì sao nhiều năm như vậy nhưng Diêu Bối Địch chưa từng được ai theo đuổi.

Hơn nữa ở trong mắt người ngoài, chuyện Diêu Bối Địch từng giả bộ thanh cao, trước kia quyến rũ Tiêu Dạ, bị truyền ra rất khó chịu.

“Xin lỗi, tớ quên mất, cậu không để bất kỳ ai đến gần.” Nam sinh nói xong, ngượng ngùng cười một tiếng.

Diêu Bối Địch cắn môi, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Tớ đi cùng các cậu.”

“Vậy đi thôi.” Nói xong, nam sinh đã ở trước mặt.

Diêu Bối Địch cầm ly rượu đỏ, hơi sợ hãi rụt rè đi theo cậu ấy, thật ra thì cách không tới mấy bước, nhưng cô lại cảm thấy, mỗi một bước đều giống như đi trong đống tuyết, từng bước khó khăn.

Một hồi lâu, bước chân đã đến phòng bao xa hoa cuối cùng.

Trong phòng bao có vài bạn học đã uống say, nằm bên cạnh, có vài người vẫn còn đang uống, oẳn tù tì ca hát, còn có vài người thừa dịp chếnh choáng, đang chàng chàng thiếp thiếp, đây là lần đầu tiên Diêu Bối Địch thấy cảnh này, nam sinh và nữ sinh ôm nhau, không chút kiêng kỵ gặm cắn môi nhau, hình như cô còn thấy tay nam sinh đã luồn vào trong quần cực ngắn của nữ sinh…

Mặt cô lập tức ửng đỏ, mắt cũng không dám ngước lên nhìn nữa, cúi thấp mặt, đi theo nam sinh cùng lớp về phía Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ ngồi trên bàn cơm, Lôi Lôi ngồi bên cạnh, đang bóc vỏ tôm giúp anh, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Tiêu Dạ đúng là ai đến đều không từ chối, khi bọn họ đi mời rượu, mỗi người một ly.

Diêu Bối Địch vẫn cúi đầu, không nói chuyện, chỉ giơ ly, sau đó không còn một mống.

Bên trong ly rượu là bia, đối với cô một người có tửu lượng không tốt mà nói, đầy một ly vào bụng, một hồi lâu mới khống chế mình không phun ra ngoài ngay tại chỗ.

Thoáng thả lỏng.

Sau khi Diêu Bối Địch uống xong, định theo nam sinh cùng lớp rời đi.

“Đợi chút.” Lôi Lôi đột nhiên mở miệng, nhìn Diêu Bối Địch, “Là Diêu Bối Địch hả?!”

Diêu Bối Địch cắn môi, gật đầu.

Dáng vẻ kia, rõ ràng như một hài tử, thân thể cũng hơi run run.

Thật ra thì cô rất sợ Lôi Lôi và Tiêu Dạ, cô không gan dạ sáng suốt như Hoắc Tiểu Khê, cô thấy người lạ đều sợ, chứ đừng nói tới Tiêu Dạ, người có bối cảnh đặc biệt.

Hơn nữa cảm giác Lôi Lôi cũng rất lợi hại, cô thật sự rất sợ bị đánh.

Cô sợ đau.

“Cậu đừng vội đi, tớ và cậu uống một ly được chứ?” Lôi Lôi hỏi.

Diêu Bối Địch chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô ta.

Tròng mắt không tự chủ được nhìn thấy Tiêu Dạ mặt lạnh lùng bên cạnh, vội vàng dời mắt, không dám nhìn thẳng.

“Trước kia xảy ra chút chuyện không vui, hiện giờ mọi người đã tốt nghiệp, chuyện gì đều tan thành mây khói đi.” Lôi Lôi rất hào phóng nói.

Diêu Bối Địch có phần không tin tưởng được, mờ mịt nhìn Lôi Lôi, “Cậu không tức giận sao?”

“Tức cái gì? Bởi vì cậu thích Tiêu Dạ nên tớ tức giận? Sao có thể chứ?! Người thích Tiêu Dạ nhiều như vậy, tớ tức giận với tất cả, vậy chẳng phải tớ tức giận chết sao!” Lôi Lôi cười.

Nụ cười rất rực rỡ, cũng rất sáng sủa.

Thật ra Diêu Bối Địch vẫn luôn rất hâm mộ nữ sinh tự tin rất sáng sảu lại dám biểu hiện mình, từng cử động của Lôi Lôi rõ ràng chính là rất có lực hút, rất nhiều tầm mắt trong phòng bao đều bị hấp dẫn lên người cô ta, cô ta lại không hề cảm thấy mình là tiêu điểm nên xấu hổ, ngược lại càng thêm tự nhiên.

Mà Diêu Bối Địch cảm giác mình như thế nào đều làm không được, mỗi lần khi giáo viên hỏi bài kêu cô trả lời thì cô đều đỏ bừng cả mặt.

“Chẳng qua tớ thật bội phục dũng khí của cậu.” Lôi Lôi đã tự rót cho mình một ly, cũng rót cho Diêu Bối Địch một ly, “Nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy, lại có thể biết yêu thích Tiêu Dạ cool như vậy nhà tớ.”

Nhà tớ?!

Diêu Bối Địch cắn môi.

Thật ra thì chưa từng nghĩ tới sẽ có gì với Tiêu Dạ, nhưng nghe hai chữ “Nhà tớ” này, vẫn không khỏi khiến người ta có phần không thoải mái.

Cô cắn môi, nhỏ giọng nói, “Hiện giờ tớ không thích.”

Vừa nói.

Hình như cảm thấy bên cạnh có một tầm mắt mãnh liệt.

Nhưng mà cô nhát gan, không dám nhìn lại, cho nên không biết tầm mắt kia là có ý gì.