Thẩm Linh và Mạc Thanh Phong trở về đã là hơn chín giờ tối. Cả căn nhà đã được thắp sáng khắp nơi. Chiếc xe sang trọng của Mạc Thanh Phong lái vào sân, hai người bước xuống, đi vào trong.
Ân Thiên Vũ đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đi qua đi lại, không biết phải làm sao. Thẩm Linh đi vào nhà, nhìn thấy cậu "em trai từ trên trời rơi xuống" đang vò đầu bứt tóc thì không nhịn được mà hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Ân Thiên Vũ nhìn thấy Thẩm Linh, trong lòng liền kêu lên một tiếng "xong rồi." Cậu đi tới trước mặt cô, đưa tay gãi gãi đầu, ấp a ấp úng.
"Chị Y Hạ! Cái đó... Tiểu Lộ cô ấy có...gọi điện cho chị không?"
"Cái gì cơ? Em mới nói cái gì? Tiểu Lộ... không phải em đi chung với con bé sao?"
"Cái đó...Chị! Em gặp lại bạn gái cũ nên đi theo cô ấy. Em....em lỡ bỏ quên Tiểu Lộ rồi."
"Ân Thiên Vũ!"
Thẩm Linh hét lên, trên mặt đầy sự tức giận khiến cậu ta hoảng hồn, nhanh chân chạy cách xa cô hơn năm mét.
"Chị...chị...em...em xin lỗi. Em chỉ lỡ bỏ quên thôi..."
"Con bé là đồ vật hay sao mà nói bỏ quên là liền bỏ quên? Bây giờ biết con bé đã lạc ở đâu đây hả. Cái thằng nhóc chết tiệt này, em có lương tâm hay không vậy?"
Ân Thiên Vũ nhìn Mạc Thanh Phong với ánh mắt cầu cứu. Người chị này của cậu bên ngoài dịu dàng lắm vậy những không ngờ lại hung dữ đến như vậy.
"Anh rễ, cứu em!"
Thẩm Linh thật sự thấy cuộc sống của cô đã xảy ra vẫn đề hết sức nghe trọng rồi. Chẳng hiểu sao lúc đó, cô lại có thể để Ân Thiên Vũ làm bác sĩ điều trị cho mình nữa. Giờ nhìn lại mà xem, cậu bác sĩ tâm lý tài ba này đã thành ra cái dạng gì rồi. Chẳng ra thể thống gì cả.
"Được rồi. Để anh cho người đi tìm, em đừng có tức giận nữa."
Mạc Thanh Phong lấy điện thoại ra gọi cho Trường Tam.
Trường Tam đang cùng Tiểu Lộ đi siêu thị thì nghe tiếng chuông điện thoại. Anh lấy ra xe thì thấy một ba chữ "Boss khó ưa" hiện thị trên màn hình. Thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là nhận cuộc gọi.
"Cậu chủ."
"Cậu mau đi tìm Tiểu Lộ về đây. Cô ấy chắc là lạc đường rồi."
Trường Tam nhìn về phía Tiểu Lộ đang tỉ mỉ quan sát những thứ được bày trong tủ kính của siêu thị, trên môi hiện ra một ý cười, trả lời với sếp.
"Cậu chủ đừng lo. Cô ấy đang ở chỗ của tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy qua đó."
Mạc Thanh Phong nhận được câu trả lời, liền nhếch lên một nụ cười xinh đẹp.
"Tốt! Tốc độ nhanh lắm, cứ thế mà phát huy."
Sau đó liền cúp máy.
Thẩm Linh đứng bên cạnh nhìn biểu cảm hâm hâm của anh thì liền cảm thấy không ổn.
"Sao anh lại cười?"
"Không sao. Tiểu Lộ đang ở chỗ của Trường Tam."
"Gì chứ? Sao lại ở chỗ cậu ta?"
"Em đoán xem!"
"Con bé đi lạc tại sao lại không gọi cho em chứ. Mà tại sao Trường Tam lại có thể tìm được cô ấy..."
Nói đến đây thì Thẩm Linh đã hiểu ra được chút vấn đề. Tiểu Lộ có thể gọi cho cô để cô tới đón. Nhưng cô bé không làm vậy mà lại đi gọi điện cho Trường Tam tới đón... Chuyện này... không lẽ...
"Thế nào đoán ra chưa?"
"Chắc là... ra rồi."
Hoá ra là... Tiểu Lộ thích Trường Tam. Nhưng...bắt đầu từ lúc nào? Con bé chỉ mới quen biết cậu ta hơn nửa tháng thôi mà. Còn có... Trường Tam, cậu ta có thích cô bé không?
"Chị Y Hạ! Đừng có hung dữ với em nữa được không?"
"Em liệu hồn với chị. Mà chuyện chị bảo em làm, em làm tới đâu rồi?"
"Đã tìm được rồi. Ngày mai có thể đi xem thử. Em cũng đã gặp qua chủ ở đó, giá cả cũng khá hợp lý."
"Ừm vậy mai đưa chị đi xem."
"Y Hạ..."
Thẩm Linh quay sang nhìn Mạc Thanh Phong. Lần đầu tiên anh gọi cô là Y Hạ.
"Hay là...em cứ đổi hẳn sang tên Nhược Y Hạ đi. Cái tên Thẩm Linh có quá nhiều chuyện đau lòng gắn với nó."
"Em cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Dù sao thì em cũng không phải con gái ruột của Dạ gia."
"À! Ba nhờ em đưa cái này cho chị."
Ân Thiên Vũ chạy vào phòng, lấy ra một phong thư đưa cho Thẩm Linh. Cô mở nó ra, bên trong là một giấy chứng minh thư có hình của cô, trên đó để tên Nhược Y Hạ, Quốc tịch: Y.
Danh tính mới đây sao! Như vậy cũng tốt. Cô đỡ phải tốn công đi làm lại.
Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là Dạ Thẩm Linh, nhị tiểu thư nhà họ Dạ nữa mà là Nhược Y Hạ, đại tiểu thư nhà họ Nhược. Từ nay về sau, Nhược Y Hạ và Dạ Thiên Quân không còn chút quan hệ nào nữa.
Tiếng động cơ vang lên bên ngoài, Nhược Kiến Nam và Mộ Ninh Uyển cùng nhau trở về. Một lúc sau, Tiểu Lộ và Trường Tam cũng tới.
Tất cả ngồi xuống bàn, Ân Thiên Vũ nhìn qua nhìn lại liền phát hiện ra một điều.
"Trong này chỉ có mình em là cô đơn một mình thôi sao?"
"Em lại nói nhăng nói cuội gì vậy? Tập trung vào vấn đề chính đi được không!"
Bị Y Hạ mắng cho một trận, Ân Thiên Vũ cũng trở về dáng vẻ lãnh đạm nên có của một bác sĩ tâm lý. Bọn họ cùng nhau bàn luận về việc mở cửa hàng.
"Chị Jenny! Em và Thiên Vũ đã tìm được một địa điểm khá tốt. Gần đường lớn nhiều người qua lại, đối diện với các trung tâm mua sắm lớn."
"Nhưng nếu như bọn em mở cửa hàng ở đó thì sẽ rất khó cạnh tranh với những trung tâm mua sắm kia."
"Anh cả, anh yên tâm. Thương hiệu Violet là một thương hiệu rất nổi tiếng. Nếu như lấy tên cửa hàng là Violet thì sẽ thu hút được sự chú ý của khách hàng."
"Nhưng nếu bọn họ cho rằng chị đang giả mạo thì sao?"
"Thiên Vũ, em quên rồi sao! Chị là Jenny, nhà thiết kế nổi tiếng gắn liền với thương hiệu Violet."
"Không cần quá lo lắng, tôi sẽ để giới truyền thông thông cáo việc này".
Có được lời đảm bảo của Mạc Thanh Phong thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Xem như mọi vấn đề đã được giải quyết.
"Chị tính khi nào sẽ bắt đầu mở cửa?"
"Để chị xem vị trí cửa hàng trước đã. Nếu OK thì sẽ bắt đầu càng sớm càng tốt."
"Chị...Em... muốn chuyển ra ngoài."
"Tiểu Lộ, sao lại..."
"Chị... thật sự là em... không dám..."
"Mợ chủ, cô ấy không muốn làm phiền cuộc sống riêng của hai người."
"Phải đó Y Hạ. Anh cũng đã tìm được một căn hộ gần với công ty con của Nhược thị rồi. Anh sẽ qua đó ở."
"Em nữa! Anh họ. Em đã tìm được một chỗ ưng ý để có thể nghiên cứu sinh học."
"Em cũng sẽ chuyển đến căn nhà của thằng bạn gần bệnh viện Ly Tâm. Em đã xin vào làm ở đó."
"Các người đều muốn đi sao?"
Tự dưng chỉ mới một ngày một đêm mà tất cả đều bỏ rơi cô rồi sao?
"Đúng!"
Khẩu khí thật lớn, thật đều nhau. Đối với bọn họ mà nói, chỗ vợ chồng nhà người ta ân ái mà mình vẫn cứ ở lại thì đúng là da mặt hơi bị dày thì phải.