Tiểu Lộ ngồi trong công viên đưa mắt ra nhìn xung quanh, một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt của cô đã bắt đầu đỏ lên, biểu cảm sợ hãi đến suýt khóc. Đây là lần đầu tiên cô bị bỏ rơi ở một nơi xa lạ.
Chuyện là lúc nãy, khi cô và Ân Thiên Vũ đang đi lòng vòng thì anh ta gặp lại một cô gái. Chẳng biết có quan hệ thế nào mà anh ta đã nhẫn tâm vứt cô lại để đi theo cô gái kia. Chiếc túi xách cũng bị cướp mất, chỉ còn lại chiếc điện thoại ở bên cạnh cô.
Tiểu Lộ lấy điện thoại ra nhìn, trong danh bạ lại chẳng có bao nhiêu số liên lạc được. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ biết gọi cho anh mà thôi. Tiểu Lộ cũng không thể hiểu nổi, tại sao bản thân lại có cảm giác tin tưởng anh vô điều kiện như vậy nữa.
Nghĩ đến hiện tại, Tiểu Lộ không biết liệu Trường Tam có thể tìm được cô hay không nữa. Nếu anh không tìm được cô thì cô cũng không biết phải làm sao để về nhà nữa.
Ngay khi cô sắp khóc, một bóng người cao lớn từ đằng xa bước tới. Tiểu Lộ ngước lên nhìn, hình ảnh ai đó mờ dần trong đôi mắt lấp lánh nước.
Trường Tam đứng trước mặt cô, nhìn thấy cô đang khóc, trái tim lại mềm nhũn. Anh đưa tay vén vài sợi tóc trên mặt cô, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đẫm nước mắt kia.
"Tôi tới rồi."
Anh tới rồi. Người đàn ông đầu tiên mà cô lựa chọn tin tưởng đã tới rồi. Bất ngờ, Tiểu Lộ ôm chầm lấy anh, cô khóc nấc lên, nhịp tim vô cùng hoảng loạn.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi."
"Ừm... không sao nữa. Có tôi ở đây rồi."
Trường Tam đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành. Nhìn thấy cô khóc, trái tim anh liền có chút khó chịu. Cô gái nhỏ này lại yếu đuối hơn anh nghĩ.
"Tôi...xin lỗi! Lại làm phiền anh rồi."
"Không sao! Chỉ là cô đã ở đây bao lâu rồi?"
"Hơn ba tiếng rồi!"
Tiểu Lộ buông anh ra, đôi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Trường Tam có chút buồn cười nhìn cô. Cô cũng không phải con nít, đi lạc thì có thể hỏi đường mà. Hoặc nếu không biết đường thì có thể gọi taxi hoặc đến đồn cảnh sát, họ sẽ đưa cô trở về an toàn. Vậy mà...cô lại gọi cho anh.
"Cô tin tưởng tôi đến vậy sao?"
"Tôi... cũng không biết nữa. Chỉ là có linh cảm...anh nhất định sẽ không bỏ mặc tôi."
Khi nói ra câu này, Tiểu Lộ khẽ cắn chặt môi dưới, ánh mắt kiên định nhìn gương mặt của người đàn ông, chờ đợi câu trả lời. Trường Tam nhìn vào đôi mắt cô, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm để cô thất vọng.
"Đúng vậy! Tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu."
Bởi vì... từ sau khi cô gái đó bỏ đi thì Tiểu Lộ cô là người đầu tiên cho anh chút cảm giác rung động
"Được rồi, về nhà thôi."
"Tôi...Anh... có thể giúp tôi tìm một căn nhà nhỏ được không? Tôi muốn thuê nhà ở riêng!"
"Tại sao?"
"Tôi... Tôi sợ anh ấy..."
Mặc dù biết là Mạc Thanh Phong không phải người xấu, nhưng ở cùng với một người lạnh lùng như thế, Tiểu Lộ cảm thấy bản thân mình thật sự thở không nổi. Cô muốn tìm một căn nhà nhỏ, tự mình ở sẽ thoải mái hơn.
"Ở một mình cô không thấy sợ sao?"
"Sao lại không chứ! Nhưng... tôi cũng không muốn làm kì đà cản mũi."
"Ừm... Nhưng tối nay cô vẫn phải trở về đó."
"Hay... tôi tìm một chỗ ở tạm nhỉ. Ở chung với" diêm vương mặt lạnh" đó đáng sợ lắm."
Trường Tam suýt chút thì bật cười. Nếu Mạc Thanh Phong mà nghe được câu này chắc sẽ tức chết mất. Cô gái nhỏ này gọi sếp của anh là" diêm vương mặt lạnh ". Ấy nhưng mà cũng không có sai a.
"Nếu cô không sợ thì có thể...đến ở chung với tôi."
Tiểu Lộ nhíu mày nhìn người trước mặt. Bảo cô đến ở chung với anh sao? Hơ hơ...anh sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đó chứ.
"Hừm... yên tâm. Nếu tôi muốn ăn cô thì đêm đó đã ăn sạch rồi. Tôi không phải loại người bỉ ổi đó."
"Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là như vậy có hơi bất tiện không?"
"Không đâu! Nhà tôi vẫn còn một phòng trống. Nếu như muốn cô có thể tới."
"Tôi...Có thể...qua đó thật sao?"
"Ừm..."
"Vậy...anh giúp tôi qua bên kia lấy ít đồ được không?"
"Ừm!"
Trường Tam chở Tiểu Lộ trên chiếc mô tô tới căn biệt thự của Mạc Thanh Phong. Cả căn nhà vẫn yên tĩnh không có bóng dáng một người nào cả. Tiểu Lộ vào trong kéo chiếc va li nhỏ ra, cô chẳng có đồ đạc gì nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và vài vật dụng cá nhân.
Cả hai rời khỏi căn biệt thự, trở về nhà của Trường Tam. Đó là một căn nhà nhỏ với cánh cổng trắng, trong sân là một cái hồ nhỏ nuôi vài con cá cảnh. Bên cạnh là một góc trồng đầy hoa lưu ly.
Trường Tam mở cửa dắt xe vào. Sau đó anh giúp cô kéo chiếc va li lên trên tầng, ở đó vẫn còn một cái phòng trống mà đã rất lâu rồi không có người ở.
Tiểu Lộ theo anh đi vào, đôi mắt nhỏ quan sát một lượt căn phòng rồi dừng lại trước một khung ảnh treo trên tường gần cửa sổ. Cô gái trong ảnh có gương mặt khả ái, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt nâu tinh nghịch với nụ cười dịu dàng kết hợp với mái tóc đen xoã dài khiến người ta có cảm giác muốn che chở.
"Sao vậy?"
Trường Tam thấy cô đứng bất động nhìn vào khung ảnh thì liền bước tới, tiện tay tháo nó xuống. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào người trong ảnh, mang theo một tia nhớ nhung khó tả. Bàn tay to lớn chạm vào gương mặt khả ái, vuốt ve khung ảnh, trân quý vô cùng.
"Cô ấy là..."
"Một người quan trọng."
"Ừm!"
Tiểu Lộ cụp mắt xuống, cắn nhẹ vào cánh môi dưới. Trái tim cô lại có chút khó chịu, cảm giác như vừa có một mũi kim nhọn đâm vào, tê tái.
"Khi nào tìm được chỗ ở mới, tôi sẽ dọn đi."
"Cô tắm rửa rồi nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi mua ít đồ để nấu gì đó ăn đã."
"Không được! Tôi cũng muốn đi."
"Sao vậy!"
"Tôi... tôi... không dám ở một mình chỗ lạ."
"Ừm. Vậy nhanh lên, tôi xuống dưới đợi cô."
Trường Tam mang theo tấm ảnh đi ra khỏi phòng. Tiểu Lộ nhìn theo bóng người cao lớn kia, tự dưng trên môi lại nở ra một nụ cười chua xót.
"Người ta đã có người quan trọng rồi. Mày bớt ảo tưởng đi."
Bớt ảo tưởng đi để bản thân không cần phải đau lòng. Bớt ảo tưởng đi đừng để bản thân trở thành cái bóng của người khác. Bớt ảo tưởng đi đừng để người khác phải thương hại mình.
Hai mươi phút sau, Tiểu Lộ đi xuống tầng, sau đó cùng Trường Tam đi bộ đến siêu thị mini gần đó. Hoàng hôn đã tắt nắng, vài ánh sao đêm đã bắt đầu xuất hiện. Hai bóng người một lớn một nhỏ sánh bước bên nhau trên vỉa hè, nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại. Trông họ thật giống như một cặp tình nhân.