Huynh có thể đưa ta đến kinh thành hay không?
Vừa nghe An An nói xong, hắn nhìn cô trầm ngâm như có điều gì muốn nói rồi lại thôi, thấy hắn im lặng không nói cô lại nói tiếp:
- Ta bị bắt đưa đến đây, may mắn ta trốn ra khỏi xe ngựa thoát được chạy đến nơi này vô tình gặp được huynh, giờ bọn chúng có lẽ đã phát hiện ra ta bỏ trốn, ta không biết đường đi trở lại kinh thành, nơi này có gần Thất Dương Cung hay không? Huynh đưa ta tới đó cũng được, nếu bọn chúng tìm được đến đây ta sẽ làm liên lụy huynh. Giúp người thì giúp cho trót xin huynh hãy giúp ta.
An An gần như phát khóc, hai mắt long lanh ánh nước nhìn thật đáng thương, mỹ nhân rơi lệ ai mà không động lòng, bản thân lại là một nam nhân chưa có mảnh tình vắt vai, hắn không khỏi mềm lòng. Người này không ai khác chính là tứ vương gia, từ khi kết thúc trận chiến hắn rút quân khỏi kinh thành rời đi, không ai biết hắn đã đi đâu, làm gì! Hoàng thượng cũng cho người đi tìm hắn trở về nhưng không ai tìm thấy hắn! Xem như trong cái rủi có cái may An An bị bắt đi nhưng lại được tứ vương gia ra tay tương trợ!
Cô không nhận ra hắn là tứ vương gia vì tình cảnh hôm đó ở hoàng cung hỗn loạn. Hắn đã nhận ra cô từ lúc mới gặp nhưng hắn không quan tâm, nhìn cô bất chấp nguy hiểm lội qua suối để cầu sự giúp đỡ từ hắn, xem như tiện tay giúp cô lần này, nhưng cô lại yêu cầu hắn đưa cô trở về lại kinh thành, nơi đầy rẫy đau thương, hắn nhìn An An với ánh mắt sâu xa, rồi lạnh nhạt nói:
- Sáng mai ngươi đi theo lối mòn phía trước sẽ gặp một thôn nhỏ, đến đó thì nhờ người chỉ đường tới kinh thành.
Nghe hắn nói An An khẽ gật đầu, thôi người ta giúp vậy cũng ổn rồi! Màn đêm dần buông xuống, vì mệt nên cô ngủ gần như cả buổi chiều, đến khi hắn vào gọi cô ra ăn tối cô mới thức giấc. Nhìn bàn thức ăn dọn sẵn chỉ có cháo trắng và vài con khô cá mặn được hắn nướng lên, ăn kèm thêm là vài củ khoai lang luộc, An An ăn một loáng sạch bông, hắn cũng bất ngờ trước sức ăn của cô, vừa đặt chén xuống cô cười nói:
- Cám ơn huynh nhé, thức ăn rất ngon! Ta sẽ phụ trách rửa bát, huynh cứ ngồi đi.
- Không cần! Cô vào gian trong đi, tối nay ta ngủ phòng ngoài, trời đêm ở đây lạnh lắm!
An An tiếp tục thu dọn chén dĩa trên bàn, cô lại nói:
- Ta cũng mới thức, mới ăn no để ta phụ đi hoạt động chân tay một chút!
Nhìn bóng An An rời đi, hắn lại không nghĩ Cố Nam Viễn không phải rất sủng ái cô hay sao mà lại để cô ăn uống và làm những việc khổ cực như thế này! Vừa thấy cô đi vào hắn liền nói:
- Cuộc sống ở kinh thành của ngươi như thế nào? Tại sao lại bị bắt?
- Gia cảnh bình thường, chẳng có gì đặc biệt! Ta cũng khômg biết tại sao bọn hắn lại muốn bắt ta, hay có thể họ lầm ta với tiểu thư nhà nào!
- Bớt loạn ngôn lại đi, nếu ngươi còn không nói thật thì đừng trông mong được sự giúp đỡ gì ở chỗ ta. Sáng mai ngươi lên đường sớm đi.
Thấy hắn không muốn nói nữa An An cũng đành trở vào gian trong chuẩn bị lên giường mà ngủ tiếp để sáng có sức mà đi tiếp, người ta xuyên không toàn số hưởng, còn bản thân cô từ lúc xuyên không đến giờ gặp toàn chuyện gì đâu không. Thầm thở dài một hơi, đầu óc dần mơ hồ rồi cô lại chiềm vào giấc ngủ.