Sau khi ổn định lại, khung cảnh xung quanh tối đen chỉ dựa vào ánh sáng của trăng đêm nay mà cô lần mò tìm đường đi ngược lại, trước nhất cô phải tránh con đường lớn này, cô rẽ sang hướng khác và tìm một cái cây to để mà trèo lên đó, đúng như ước nguyện một cây đa khá to trước mặt, An An bất chấp cố mà leo lên, cô cố leo càng cao càng tốt, lần trước bị sói tấn công đó là nỗi ám ảnh lớn đối với cô.
An An mơ màng ngủ quên mất đến tận khi mặt trời lên, nhìn xung quanh một mãn rừng cây xang bạt ngàn, cô thần thở dài đúng là hại người mà, giờ cũng không biết đường nào mà đi trở về! Lúc này An An nhìn xuống mặt đất ôi cô lại sốc thêm lần nữa, tối qua vì sợ sói mà leo lên càng cao càng tốt, giờ nhìn xuống An An không khỏi lắc đầu, cách mặt đất cả chục mét rồi giờ leo xuống là 1 vấn đề nan giải.
Sau một lúc chật vật rốt cuộc chân cô cũng chạm đất, An An nhìn xung quanh một lượt rồi quyết định men theo lối mòn phía trước mà đi, giờ cô vừa đói lại vừa mệt, An An nhặt một nhánh cây làm điểm tựa rồi đi về phía trước, không biết nơi này là nơi nào mà tới một bóng người cũng không thấy.
Người bắt An An là người của Tây Trần, sau mấy ngày nằm vùng ở kinh thành thì 7, 8 phần hắn cũng biết được tiểu cô nương đi cùng Đại Củng Chủ Thất Dương Cung có địa vị không nhỏ, nếu bắt được cô ta thì xem như nắm được Thất Dương Cung trong tay, mượn thế lực của hắn kết hợp cùng quân lính Tây Trần thì dư sức tạo nên một trận sóng gió ở đây! Nhưng khi đến điểm tập kết hắn không ngờ là chỉ là một chiếc xe trống, bọn chúng lập tức tỏa ra đi tìm.
An An vẫn còn đang chật vật để đi về trước, giờ phút này chân cô đã phồng lên cả rồi. Cô ngồi cạnh con suối nhỏ rửa tay, rửa mặt đành uống nước suối cho đỡ đói lấy sức mà đi tiếp, An An thầm nghĩ chẳng lẽ tại cô xuất hiện và tham gia vào nội dung của tiểu thuyết nên nó thay đổi, nhiều nhân vật và tình huống mới làm cô cũng bất ngờ, cô ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu như muốn hút trọn bầu không khí lúc này nhằm giải tỏa căng thẳng và những suy nghĩ trong đầu, rồi cô đứng dậy bắt đầu đi tiếp nhưng An An chợt dừng bước cô nhìn sang bờ suối bên kia là người, một thanh niên đang gánh nước! An An kích động bước đến sát bờ suối nói lớn:
- Huynh gì ơi!.. huynh gì ơi làm ơn cho tôi hỏi một chút!
Hắn nghe cô gọi thì dừng động tác lại, ngước mắt nhìn cô rồi lại tiếp tục cúi xuống múc đầy nước rồi chuẩn bị rời đi, An An bị hành động của hắn làm cô rối cả lên, bất cẩn cô ngã xuống, hắn thấy cô ngã xuống suối ngụp lặn trong dòng nước nhưng vẫn không có ý định sẽ cứu, An An khó khăn bơi được vào bờ, cô đưa mắt nhìn người thanh niên trước mặt, cô vừa thở vừa nói:
- Huynh đài, làm ơn cho tôi hỏi đường ra khỏi nơi này! …
Hắn đứng nhìn cô hồi lâu như có điều suy nghĩ, rồi cúi xuống lôi cô ra khỏi dòng suối, rồi xoay người gánh nước rời đi, An An cũng lật đật cố gắng nhấc chân đang đau rát mà chạy theo hắn. Đi khoảng một đoạn không xa đã thấy một căn nhà tranh khuất sau một cái tường rào nhỏ, đi vào trong sân phía trước trồng mấy luống rau cải xanh vừa lên mầm, An An khen thầm đúng kiểu cuộc sống cây nhà lá vườn của người thời đại cô ước muốn bình yên và giản dị hòa mình vào thiên nhiên, hắn đi vòng ra sau đổ nước vào cái chum nước ở gốc nhà, rồi nói với An An:
- Nhìn đủ chưa, vào trong nhà đi!
An An mới chợt tỉnh rồi đi vào trong nhà, căn nhà đơn sơ chỉ đơn độc một cái bàn nhỏ được đặt ở giữa nhà, gần cửa sổ có kê một cái bàn nhỏ trên bàn là một chậu cây, đột nhiên hắn từ phía sau đi tới đưa cho cô bộ y phục rồi nói:
- Ngươi thay cái này đi! Sáng mai ta đưa ngươi ra đường lớn! Giờ ra đó sẽ không kịp. Trời tối đường rất khó đi.