Chương 13: Kimetsu no Yaiba (2)
Biết mình có thể làm gì và không thể làm những gì, đó là điểm mạnh của Mura Sanso.
"Đương nhiên là không từ bỏ công thức hóa quỷ một cách dễ dàng như vậy được. Nếu không thể nghiên cứu ra, thì chỉ cần đưa cho người khác nghiên cứu là được."
Mura Sanso trong lòng thầm nghĩ, tiếp đó từ trong chiếc "nhẫn chứa đồ vô hạn" cậu lấy ra một thanh kiếm katana, một khẩu súng lục và một khẩu súng liên thanh.
"Nhưng mà đạn thường có tác dụng với lũ quỷ không nhỉ? Có lẽ mình nên kiểm tra thử với một vài con xem sao, nhưng mà giờ thì nên ngủ đã, mệt mỏi quá."
...
Khi mặt trời lên đến giữa trưa, Mura Sanso mới thức dậy, cậu đi ra khỏi nhà trọ và đi về phía cửa hàng trang phục, bởi do bộ đồ của cậu đang mặc có chút dị biệt khiến cho mọi người xung quanh luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu.
Khi chủ cửa hàng thấy cậu tiến đến thì thái độ rất kém, nhưng khi cậu đưa ra một miếng vàng, thì chủ tiệm đã trở nên nhiệt tình hơn.
Tiếp đó là cậu đã dò hỏi về các gia tộc có gắn "hoa tử đẳng" và đội diệt quỷ. Chủ tiệm cũng nói ra hết tất cả những gì mình hiểu biết được cho Mura Sanso.
"Chậc, có vẻ như đội diệt quỷ ẩn giấu khỏi mắt người thường rất tốt đấy chứ."
Sau khi đổi một bộ quần áo phù hợp với thế giới hiện tại, Mura Sanso cũng bắt đầu quá trình tìm kiếm tin tức, nhưng đến hiện giờ cậu vẫn chưa thấy ai biết được về đội diệt quỷ cả.
“Chậc! Cái đám này, giấu gì kỹ thế, cho ta một chút thông tin đi nào!”
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn xuống, cuối cùng cậu cũng đã có được một tin tức về gia tộc có gắn “hoa tử đằng”.
“Mất tám ngày đi đường, nhưng mà đường đi kiểu gì?”
Mặc dù đã có được tin tức, nhưng giờ Mura Sanso gặp phải vấn đề nan giải hơn, đó chính là cậu không biết đường để đi đến địa điểm đó.
Do mặt trời đã lặn, cho nên cậu đã trở lại nhà trọ để nghỉ ngơi. Đến sáng hôm sau, Mura Sanso đã tìm được một nhóm người cũng có ý định đến địa điểm đó, cho nên cậu đã xin phép đi nhờ đường, và đương nhiên là vẫn phải trả tiền.
…
“Hắc hắc! Nhãi con, mau đưa hết tiền của mày ra đây ngay! Nếu làm theo thì bọn tao sẽ cho mày sống! Còn không thì mày biết kết cục sẽ ra sao rồi đấy!” Tên c·ướp thủ lĩnh.
Bị bao vây xung quanh bởi mười ba người, Mura Sanso cảm thấy mình đã không còn biết nên nói sao nữa.
Sau khi Mura Sanso rời đi cùng đoàn người này được nửa ngày, thì đã đi đến một đoạn đường mòn phía trong rừng. Ban đầu, Mura Sanso cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì nhìn đoạn đường này trông có vẻ rất ít người đi cho nên đã hỏi lại đám người xem có bị đi nhầm đường không.
Vậy mà ngay sau đó, đám người này từ hihi haha, anh anh, em em với Mura Sanso, đã ngay lập tức trở mặt thành lũ giặc c·ướp t·ống t·iền.
Thở dài một hơi, Mura Sanso cảm thấy bản thân mình thực sự rất không may mắn khi ở thế giới này, nhưng mà dù sao thì sự việc cũng đang diễn ra, cho nên cậu đã chán nản nói với đám người trước mặt.
“Mặc dù đã g·iết nhiều người rồi, nhưng ta vẫn có nguyên tắc của riêng mình. Nếu như các ngươi chịu hối cải sống một cuộc sống mới, thì ta sẽ nhắm mắt bỏ qua cho.”
“Hahaha, chúng mày có nghe thấy gì không hả!? Hình như tao vừa nghe nó nói muốn kêu chúng ta hoàn lương phải không nhỉ?” Tên c·ướp thủ lĩnh.
“Đại ca! Em vừa rồi chỉ nghe thấy nó bảo cầu mong chúng ta g·iết nó xong rồi lấy hết tiền trên người nó thôi!” Tên cưới số hai.
Hahaha…
Đoàng! Đoàng! Đoàng!...
Trong không gian tràn ngập tiếng cười của lũ c·ướp, Mura Sanso cũng lười nói thêm câu nào nữa, cho nên cậu đã ngay lập tức rút súng ra và cho mỗi tên một phát đạn vào vai phải.
Và ngay sau đó, nơi này ban đầu tràn ngập tiếng cười thích ý, đã trở nên im lặng.
“Các ngươi nói làm ta đau cả đầu, vậy nên ngủ một giấc đi.”
Đúng vậy, những viên đạn mà Mura Sanso vừa bắn ra chỉ là những mũi tiêm gây mê. Cho nên đám c·ướp này vẫn chưa c·hết, mà chỉ đang bị hôn mê và khoảng hai tiếng sau, tất cả bọn chúng sẽ tỉnh lại và nhảy nhót như thường.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, đám c·ướp sẽ được Mura Sanso chăm sóc đặc biệt, cho nên sau khi tỉnh dậy, chắc chắn là sẽ không thể nhảy nhót được nữa rồi.
…
“A, đám c·ướp c·hết tiệt đó làm tốn thời gian của mình thật.”
Sau khi moi được các thông tin cần thiết từ lũ c·ướp, Mura Sanso dã kéo bọn chúng đến ngôi làng gần nhất và giao cho cảnh vệ nơi đó.
Và hiện giờ, cậu tiếp tục lên đường, và đương nhiên lần này không còn đi bộ nữa, mà là đi trên chiếc xe máy cậu đã mang từ thế giới trước đến.
“Tệ thật, nếu mình có thể nhớ được nhiều nội dung từ truyện hơn thì đã không xảy ra những tình huống mất thời gian như này. Có lẽ mình nên tìm thời gian để viết hết tất cả các nội dung của các phim và truyện ra, đề phòng mình sẽ còn bị quên nhiều hơn.”
Trên đường đi, Mura Sanso cũng vừa nhìn đường, vừa suy nghĩ về những vấn đề đang gặp phải, và đưa ra các biện pháp để xử lý.
“Uhm, tên nhãi kia?”
Một khoảng thời gian khi ở trên đường, Mura Sanso đã nhìn thấy một bóng người cảm thấy quen thuộc, cho nên cậu đã phóng chiếc xe máy đến gần về phía người đó.
Có lẽ do tiếng ồn của chiếc xe máy ngày càng gần, nên người đó cũng đã quay người lại và nhìn về phía Mura Sanso.
Còn về phía Mura Sanso sau khi nhìn thấy khuôn mặt và hình dáng của người đó thì khuôn mặt của cậu cũng tràn ngập sự ngạc nhiên. Bởi vì người đứng trước cậu hiện tại chính là Kamado Tanjiro, nhân vật chính của bộ truyện.
“Chà, cuối cùng cũng đã có một tin tốt xuất hiện rồi đây.”
Mura Sanso lẩm bẩm ở trong lòng, đồng thời cậu bắt đầu giảm tốc độ khi sắp đến gần Kamado Tanjiro.
“Này, muốn đi nhờ một đoạn đường không hả nhóc?”
Mura Sanso đã dừng ở trước mặt Kamado Tanjiro và hỏi cậu nhóc. Lý do cậu làm như vậy đơn giản chỉ muốn tiến thêm một bước làm quen, cũng như xác nhận thời gian của cốt truyện đã diễn ra.
“Em đồng ý! Cảm ơn anh vì đã cho em đi nhờ đoạn đường! Em tên là Kamado Tanjiro, rất vui vì được làm quen với anh!”
Kamado Tanjiro đang quan sát chiếc xe máy, khi nghe thấy câu hỏi của Mura Sanso thì đã tỏ ra rất kích động và cậu đã đồng ý ngay lập tức.
Còn về Mura Sanso thì cảm thấy đầu của mình có chút ong ong, bởi do màn giới thiệu của Kamado Tanjiro đã nói quá to tiếng.
Tiếp đó, cậu cũng đã mất thêm thời gian để đưa Kamado Tanjiro ngồi lên xe và ở trên đường thì hàng loạt những câu hỏi đã đến, khiến cho Mura Sanso cảm thấy rất đau đầu, bởi vì cậu không thể nói ra được nhiều chuyện, cho nên đã trả lời một cách khá qua loa.
Và đương nhiên, trong cuộc trò chuyện đó, Mura Sanso cũng đã biết được là hiện tại Kamado Tanjiro cũng mới chỉ là một người mới và vẫn chưa gặp được Kibutsuji Muzan trên thành phố.
“Chà, quả là một điều tốt, như vậy thì mình vẫn sẽ có lợi thế, nhưng mình có nên thử tiêu diệt tên Muzan luôn không nhỉ?”
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong suy nghĩ, và Mura Sanso cảm thấy ý nghĩ đó cũng không phải là không thể thực hiện được.
Mặc cho, Kibutsuji Muzan có là con quỷ mạnh mẽ như nào đi chăng nữa, nhưng đó vẫn chỉ là một sinh vật sống mang theo bản chất của loài người mà thôi. Mà đối phó với những sinh vật sống như vậy, Mura Sanso rất tự tin tuyên bố rằng những thứ cậu mang theo từ thế giới “Sweet Home” sẽ tận diệt từng tế bào.