Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 17: Rắc rối




Nghe thấy lời này của cô, trong lòng Thẩm Tư Hoàng vô cùng chua xót. Anh nhớ lại hồi trước, sau khi Trình An Nhã xin từ chức thì ngày ngày tránh mặt anh, nếu có vô tình chạm mặt anh thì giống như người dưng mà bỏ qua luôn, đến cả một cái gật đầu cũng không có. Anh không hiểu tại sao đột nhiên Trình An Nhã lại trở nên xa cách như vậy. Đến ngày anh tốt nghiệp, vốn dĩ muốn tỏ tình với Trình An Nhã, nhưng không cách nào liên lạc được với cô mà phải thông qua Cao Viên Viên. Kết quả Cao Viên Viên lại nói rằng cô sẽ không đến gặp anh, Cao Viên Viên còn chuyển lời rằng đừng đi tìm cô, cũng đừng làm phiền cô, bởi vì biểu hiện của Trình An Nhã trước đó nên Thẩm Tư Hoàng thực sự cho rằng cô ghét anh, nên không muốn tới gặp anh, mà anh thì không muốn cô thấy khó xử nên hai người cứ vậy mà bỏ lỡ nhau. Thẩm Tư Hoàng cảm thấy bản thân mình lúc ấy đúng là quá ngu ngốc nên mới tin vào lời Cao Viên Viên. Nhưng hiện tại hai người đã gặp lại nhau, Thẩm Tư Hoàng tuyệt nhiên sẽ không để Trình An Nhã bỏ chạy như hồi trước nữa.

Thẩm Tư Hoàng nửa đùa nửa thật nói: “ Sau tất cả mọi chuyện mà em lại đối xử với tôi như người dưng? Em có cảm thấy bản thân mình như vậy là quá vô tình rồi không?’

Không nghĩ tới những lời này sẽ phát ra từ chính miệng của anh, nghe cứ như nói cô là một đứa con gái ăn cháo đá bát vậy. Trình An Nhã cảm thấy sau từng ấy năm khí chất tổng tài của anh tăng thêm vài phần nhưng song song lại kèm theo cả sự vô sỉ. Không đúng, Thẩm Tư Hoàng trong trí nhớ cảu Trình An Nhã là người vô cùng tốt bụng với dịu dàng, hẳn là anh đã gặp phải chuyện gì rồi, hoặc là, gần mực thì đen, anh lại giao du với mấy người xấu.

Trình An Nhã không đáp lại.

Trầm mặc nửa ngày, Thẩm Tư Hoàng cười, trông vẻ thì rất dịu dàng nhưng lại khiến Trình An Nhã cảm thấy ớn lạnh.

“ Rất tốt, em đúng là đồ vô lương tâm. Em lúc ấy đã cảm ơn tôi rối rít như nào mà không nhớ?”

Trình An Nhã không trả lời câu hỏi của anh, miễn cưỡng nói một câu: “ Học trưởng, gần mực thì đen.”

“ Ồ…” Thẩm Tư Hoàng điềm đạm nói: “ Ý em là tôi hiện tại trở nên xấu xa?”

“ Em không hề nói như vậy… chỉ là nhắc nhở anh…”

Thẩm Tư Hoàng vẫn đứng đối diện với cô, ánh mắt nhìn chăm chăm cô như đang suy ngẫm điều gì. Trình An Nhã thấy bầu không khí không được tự nhiên, cô liền quay mặt đi nơi khác nói: “ Vậy…vậy em về đây. Ở lại nhà anh cũng không tiện.”

“ Em có chắc là sẽ đi đường vào ban đêm như vậy không?”

Trình An Nhã đưa mắt nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối om om, điều đó khiến cô lại bất giác rùng mình khi nhớ đến giấc mơ gặp phải ma nữ đáng sợ kia. Ừm, quả thật là đi đường giờ này rất nguy hiểm!

“ Ở lại đây ngủ đi, mai tôi đưa em về, đằng nào thì xe của em cũng vẫn ở quán bar.”

“...”

“ Yên tâm, nếu tôi có ý đồ gì thì đã làm từ lúc em còn say rượu rồi.”

Cũng đúng. Trình An Nhã nhìn quanh một phòng, có vẻ đây là phòng của anh nhưng vì sao lại đưa cô vào phòng này.



“ Thế cho em tá túc tạm ở đây một đêm, còn phòng khác không?”

“ Em chê phòng của tôi?”

Trình An Nhã lắc đầu phủ nhận: “ Không có, đây là phòng của anh mà, cho em ngủ ở phòng dành cho khách hoặc là sofa nào đó là được rồi.”

“ Dù sao thì phòng này cũng ám đầy mùi của em rồi, em cứ ngủ ở đây đi.”

Ám mùi? Ý anh là chê cô hôi đó hả? Trình An Nhã đưa tay áo lên ngửi thử, mùi rượu thoang thoảng, ừm, đúng là khó ngửi thật.

Cô ngại ngùng nhìn anh, nói: “ Vậy thì sáng mai thức dậy em sẽ dọn dẹp lại phòng giúp anh!”

“ Không cần, ở đây là có người giúp việc. Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.”

“ Ồ, cảm ơn anh.”

Sau đó Thẩm Tư Hoàng rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình cô. Trình An Nhã cảm thấy chân mình mềm nhũn ra rồi, cô ngồi xuống giường, đối diện với anh thật quá sức với cô. Phải chăng là trên người anh tỏa ra khí chất của người có tiền nên cô mới cảm thấy như vậy.

Sáng sớm tinh mơ.

Trình An Nhã mở mắt ra, hàng mi cô nặng trĩu, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đây chính là cảm giác khi uống rượu, Trình An Nhã thề là cô sẽ không bao giờ uống rượu thêm bất cứ lần nào nữa đâu. Trình An Nhã vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi xuống dưới lầu. Cản nhà này cũng rộng quá đi, cứ như mê cung vậy, mãi mới tìm thấy cầu thanh để đi xuống dưới lầu.

Vừa mới đứng ở chân cầu thang, ánh mắt Trình An Nhã rất nhanh đã nhìn thấy Thẩm Tư Hoàng, hiện tại là 8 giờ sáng, cô cứ nghĩ là anh đã đi làm rồi chứ, sao vẫn còn rảnh rỗi ở đây uống trà?

“ Em dậy rồi à? Đêm qua ngủ có ngon không?”

“ À, ờm, cảm ơn anh. Em ngủ rất ngon…” Trình An Nhã lặng lẽ bước gần tới chỗ anh đang ngồi: “ Kia…em muốn về nhà, nhưng không biết ở đây là đâu…”

Không ngờ là Thẩm Tư Hoàng cầm chìa khóa trên bàn đứng dậy, nhàn nhã nói: “ Tôi đưa em về.”



“...”

“ Dù sao thì em cũng không có xe.” nói rồi Thẩm Tư Hoàng xoay người, bước nhanh chân.

Trình An Nhã a lên một tiếng, chạy theo anh: “ Cảm ơn…”

Chiếc xe lăn bánh trên đường, đích đến là ngoại ô, cách đó 30 cây.

“ Em ở căn hộ à? Cách xa trung tâm thành phố như vậy.”

“ Cao Viên Viên giúp em tìm chỗ này đó, đầy đủ tiện nghi và tiền nhà cũng khá rẻ. Với cả cậu ấy cũng giúp em thuận lợi vào Vân Phong. Em cảm thấy là do anh quá đa nghi nên mới nghĩ xấu về cậu ấy thôi.”

Thẩm Tư Hoàng không trả lời, anh chỉ đi theo cô lên đến căn hộ. Vừa tới nơi, Trình An Nhã giật mình chạy nhanh tới, sao đồ đạc của cô lại để hết ở bên ngoài như vậy. Trình An Nhã chạy đến mở mật khẩu, nhưng nó không đúng, cô tiếp tục thử đi thử lại và chỉ nhận lại âm báo mật khẩu không khớp. Lúc này cánh cửa căn hộ mở ra, có người đi ra từ trong đó, là một người đàn ông trung niên to béo, xảm hình đầy mình, trông rất giang hồ, hắn ta bực tức nói: “ Làm cái gì mà cứ ồn ào trước cửa nhà tôi vậy?”

Trình An Nhã thái độ rất hòa hoãn: “ Tiên sinh, có phải là ông nhầm lẫn gì rồi không? Đây là nhà của tôi!”

“ Cản hộ này tôi mới kí mua hôm qua, chủ đã giao giấy sở hữu cản hộ cho tôi. Tôi mới phải hỏi cô mới phải.” hắn ta vào nhà lấy ra một bản hợp đồng rồi đưa cho cô.

Chữ sở hữu cản hộ to lù lù trên giấy, bàn tay Trình An Nhã run rẩy, sắc mặt cô trắng bệnh không có phản ứng, bên chủ cản hộ ghi tên của Cao Viên Viên?

“ Đúng là, mới sáng sớm mà gặp chuyện gì không.” Người đàn ông kia giật lại tờ giấy rồi đóng sầm cửa lại.

Trình An Nhã vẫn đứng bất động như một pho tượng. Căn hộ này là Cao Viên Viên giúp cô tìm mua, nhưng giấy tờ sở hữu đều trong tay cô mà, sao chủ sở hữu lại là Cao Viên Viên. Đúng rồi, người đưa giấy tờ cho cô là Cao Viên Viên chứ không phải chủ của tòa căn hộ này, vậy nên là nói những giấy tờ cô cầm chỉ là giả, người sở hữu thực sự là Cao Viên Viên?

“ Vậy chiếc xe của em, có phải cũng là do Cao Viên Viên làm người trung gian không?” Thẩm Tư Hoàng hỏi.

Nghe thấy câu này, Trình An Nhã giật mình hồi thần nhìn anh.

Thẩm Tư Hoàng mới thở ra một hơi: “ Vậy có lẽ bây giờ nó cũng đã trở về với chủ rồi.”

Trình An Nhã cảm thấy cơ thể không còn sức để đứng vững nổi nữa, đôi chân cô mềm nhũn khuỵu xuống. Cô bị lừa? Bị lừa bởi chính người bạn cô tin tưởng, nhà, xe, tiền bạc, công việc đều mất hết…nhưng, nhưng vì sao Cao Viên Viên lại đối xử như vây với cô chứ? Nếu muốn phương hại cô, vậy vì sao phải giả vờ là người tốt trước mặt cô suốt 10 năm qua?