Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 7: Thực ra tớ không thích anh trai cậu!




Chưa đầy năm phút sau, điện thoại Giả Tịnh Văn reo lên tiếng chuông điện thoại từ bố cô ta, Giả Tịnh Văn vừa bắt máy, bên kia liền truyền tới tiếng mắng chửi rất lớn: " Con điên này mày sợ phiền phức mày gây ra chưa đủ sao mà lại chọc đến Thẩm tiểu thư? Mày muốn nhà họ Giả chúng ta biến mất khỏi thành phố này hay gì? Mau cút đi cầu xin người ta, nếu không mày cũng cuốn gói đồ đạc cuốn xéo ra khỏi nhà đi! " xổ ra xong một tràng, đầu dây bên kia tức giận tới cúp luôn điện thoại.

Giả Tịnh Văn sửng sốt đến tròn mắt, các cơ trên mặt cô ta liền co cứng lại, mặt cắt không còn giọt máu nào, trắng bệch. Thẩm gia chính là gia tộc đứng đầu nước T này, mà vị này lại là con cháu thuộc dòng tộc đó? Giả Tịnh Văn chân đứng không vững, vậy mà bản thân lại vừa xúc phạm người Thẩm gia? Thảm rồi, chuyến này ả ta tiêu đời rồi, cả nhà ả tiêu đời rồi.

Giả Tịnh Văn đột ngột quỳ xuống dưới chân Thẩm Nhược Giai, nước mắt nước mũi cũng tuôn ra, trông ghê cực kì: " Thẩm tiểu thư, tôi- "

Thẩm Nhược Giai lùi lại: " Đừng cầu xin, tôi không có chuyện tha thứ cho ai hết! "

Giả Tịnh Văn chỉ cảm thấy đại não mình như bị nổ tung , đau đớn khó nhịn. Bỗng chốc cô ả cảm giác trước mặt mình như tối sầm đi, ả ta lại quay sang khóc lóc van xin Lạc Tuyết Giang: " Tiểu Giang, em là tiểu thư họ Giang, mau nói giúp chị vài câu! "

Lạc Tuyết Giang lạnh nhạt không thèm nhìn ả ta, thái độ đứng trước Thẩm Nhược Giai vài phần nhún nhường: " Thẩm tiểu thư, khiến cô mất nhã hứng thật có lỗi quá! Tôi có việc nên xin phép đi trước! " sau đó quay lưng bỏ đi mặc kệ Giả Tịnh Văn quỳ trên nền nhà.

" Đừng bỏ chị đi mà tiểu Giang! "

Thẩm Nhược Giai nhướn mày: " Còn không mau cút đi, ở đây náo loạn cái gì? "

Giả Tịnh Văn vội vàng đứng dậy cúi người: " Được, được, tôi nhanh chóng cút đi! "

Giả Tịnh Văn chưa kịp đi được mấy bước, đã bị Thẩm Nhược Giai gọi lại: " Chờ đã! "

" Thẩm tiểu thư còn gì căn dặn? "

" Xin lỗi cô ấy đi! " Thẩm Nhược Giai hất cằm về phía cô nhân viên.

" Sao ạ? "

" Nghe không hiểu à? "



" Hiểu, hiểu. Tôi xin lỗi! " sau đó Giả Tịnh Văn cắm mặt bỏ chạy. Sự nhục nhã ngày hôm nay, ả làm sao dám ra đường nhìn đám bạn được nữa?

Chứng kiến từ đầu tới cuối, Thư Nghi một mặt đầy sùng bái Thẩm Nhược Giai, vội lao tới khen tới tấp: " Nhược Giai, ban nãy cậu đúng ngầu bá cháy! Vậy cậu thật sự là bà chủ của Star? "

Thẩm Nhược Giai búng nhẹ vào trán Thư Nghi, cười cười: " Không phải, chủ của Star là một người khác, anh ấy là bạn của anh trai tớ, nên đưa cho tớ tấm thẻ này để phòng hờ mấy trường hợp kiểu vậy nè. Tại tớ cũng chả có thân phận gì khi ra ngoài! "

Thư Nghi tò mò hỏi: " Vậy sao cậu không công bố cậu là Thẩm tiểu thư Thẩm gia? "

Thẩm Nhược Giai lắc đầu nói: " Ông nội tớ không cho! Chỉ những người trực tiếp tiếp quản và làm việc ở Thẩm thị mới được công nhận! Mà kệ đi, ai thèm quan tâm chứ! Cậu thích gì cứ chọn đi! Tớ trả tiền! "

Thư Nghi tức khắc vui sướng: " Thẩm Nhược Giai, phú bà hãy bao nuôi em đi! Hay là tớ gả cho cậu, không yêu ai nữa? "

" Tớ mới không thèm! Tớ có người mình thích rồi! "

Thư Nghi ngạc nhiên: " Ai mà có thể khiến Thẩm tiểu thư của chúng ta nói ra được lời này vậy? "

" Cậu sớm biết thôi! Là một người cực kỳ xuất sắc! " dừng lại vài giây, Thẩm Nhược Giai quay sang hỏi tên cô nhân viên.

" Thẩm tiểu thư, tôi là Lý Lộ Lộ! "

Thẩm Nhược Giai gật đầu, hào phóng nói: " Sau này những thứ tôi và cô ấy mua, đều tính vào doanh thu của cô! "

Lý Lộ Lộ không tin được vào mắt mình, Thẩm tiểu thư trước nay luôn hào phóng, không ngờ người được hưởng phúc này hiện tại là cô. Lý Lộ Lô sung sướng cúi đầu lia lịa: " Xin cảm ơn Thẩm tiêu thư! Cảm ơn cô rất nhiều! "

" Không khách khí. Tôi thấy cô làm việc công tư phân minh, nên rất hài lòng! Có gì tôi sẽ bảo lại với ông chủ cô một tiếng đưa cô lên làm quản lý! "

Lý Lộ Lộ không ngờ, bản thân chỉ làm tròn tra hs nhiệm công việc, lại giúp bản thân gặp nhiều may mắn tới vậy.



" Cảm ơn Thẩm tiểu thư! Vậy cô có muốn xem chiếc váy ' Mưa sao băng' một chút không?"

" Không phải cô nói là hàng thiết kế riêng có người đặt rồi sao? "

" Chiếc váy đó là do anh trai tiểu thư, Thẩm tổng đã đặt, tôi nghĩ chiếc váy đó, Thẩm tổng định tặng tiểu thư, nên tôi cảm thấy không vấn đề gì! "

Thẩm Nhược Giai nhướn mày ồ lên một tiếng, cô thừa biết chiếc váy đó không phải dành cho cô, vậy là dành cho chị dâu tương lai của cô, Trình An Nhã? Thú vị đó!

Thẩm Nhược Giai cất giọng hỏi Thư Nghi: " Cậu có muốn xem không? "

" Không, chiếc váy đó anh cậu đã đặt, tớ xem làm gì? " Thư Nghi thẳng thừng trả lời.

" Nhưng chiếc váy này không phải tặng tớ, có lẽ là tặng cho chị dâu tương lai của tớ đó! "

" Ừm."

" Sao cậu lại làm ra vẻ không quan tâm vậy? Không phải lần trước cậu nói với tớ và Lục Triết rằng cậu thích anh trai tớ à? " Thẩm Nhược Giai dò hỏi.

Thư Nghi khựng lại, dừng lại động tác luqja đồ của mình, cô nhanh chóng chạy ra chỗ Thẩm Nhược Giai, ghé vào tai nói nhỏ: " Cái đó thực ra là tớ nói dối thôi! Người tớ thích là Lục Triết, tớ cố tình nói ra trước mặt cậu ta để xem phản ứng cậu ta thế nào. Ai dè vẫn bình chân như vại, thật thất vọng! Tớ nói cái này, cậu đừng nói cho cậu ta biết! " Thư Nghi đỏ mặt nhìn nhìn Thẩm Nhược Giai.

Thẩm Nhược Giai ngơ ngác, hóa ra là vậy. Bảo sao cô cứ thấy thái độ của Thư Nghi đối với anh trai cô vẫn rất bình thường, không có gì là yêu thích cả. Anh trai, anh cũng có ngày này, trở thành quân cờ để người khác lợi dụng mà không hay biết. Đáng đời lắm!

Thấy Thẩm Nhược Giai không nói gì, Thư Nghi một lần nữa nhắc lại câu nói: " Cậu hứa là đừng nói cho Lục Triết biết đấy! "

" Tất nhiên rồi! " làm sao cô có thể nói cho cậu ta biết tin tức tốt này. Lỡ như anh sau khi biết rồi, lại không tiếp tục giúp cô theo đuổi Lục Lệ Thành nữa thì sao? Vậy nên anh vẫn cứ là cùng cô trải nghiệm cảm giác theo đuổi một người đi!

Nụ cười Thẩm Nhược Giai dần mất đi nhân tính.