Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 5: Trực nam thẳng thắn




Lục Lệ Thành hai mắt vốn đã to nay lại mở to hơn, khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Lục Triết thì quay đầu ra nhìn Thẩm Nhược Giai một cách đầy ngưỡng mộ.

Đúng là những người giỏi thường chơi với nhau.

Cảm nhận được ánh mắt Lục Lệ Thành nhìn mình, Thẩm Nhược Giai cảm thấy hảo cảm đối với mình trong lòng Lục Lệ Thành như tăng lên mấy phần. Vậy là cậu thích những người tài giỏi, tri thức? Thẩm Nhược Giai đã ghi nhớ rồi.

Lúc này đồ ăn cũng đã mang ra hết, ba người bọn họ bắt đầu ăn.

Bữa ăn này cô đồng ý đi với Lục Triết là bởi vì nghe nói cua ở đây rất ngon, muốn thử một chút, ai dè người yêu tương lai của cô lại không thích ăn cua, đành phải nhịn xuống nói dối là dị ứng cua để khớp với sở thích của cậu. Số cô đúng là khổ quá mà.

...

" Cậu lên xe đi! Tôi chở cậu về luôn! " Lục Triết khởi động xe.

" Thôi không cần đâu, tôi có việc bận nên đi trước đây! Không làm phiền hai anh em cậu nữa! "

Hai anh em họ lâu lắm mới gặp nhau, cũng cần có không gian riêng để hàn huyên tâm sự, cô mà mặt dày nán lại lâu, không khéo trong mắt Lục Lệ Thành lại là người vô duyên mất.

Lục Triết gật đầu chuẩn bị khởi động xe thì Thẩm Nhược Giai ngó qua cửa xe nói nhỏ với anh: " Này, về nhớ cung cấp hết sạch thông tin của Thành Thành bảo bối cho tôi đấy nhé! " Thẩm Nhược Giai nghịch ngợm nháy mắt một cái.

" Có qua có lại! " Lục Triết nhếch mép đáp lại cô.

Thẩm Nhược Giai giơ tay ra dấu oke rồi lùi ra phía sau chào tạm biệt: " Thành Thành, gặp lại sau nha! "

Lông mày Lục Lệ Thành khẽ động, cậu gật đầu một cái, sau đó chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi.

Chiếc xe chậm rãi chuyển động trên đường.



" Anh ..." Lục Lệ Thành khó nói nên lời.

" Sao vậy? Nói đi, con trai gì mà rụt rè thế? "

" Chỉ là, em cảm thấy chị Nhược Giai có phải quá thân thiện rồi không? Dù sao cũng mới gặp lần đầu..." Lục Lệ Thành mím môi. Vừa mới hôm nay gặp, Thẩm Nhược Giai đã nhiệt tình bắt chuyện với cậu, hơn nữa còn nói rất nhiều, nói không sợ hết chuyện. Trước đây, cậu cũng chưa gặp qua người nào như vậy cả.

Lục Triết nhướn mày nói: " Cũng không phải lần đầu gặp, hồi nhỏ hai người có gặp nhau vài lần, nhưng cũng không trách em, hồi đó em chỉ mới 4 tuổi nên không nhớ là đúng..." ánh mắt sau đó nhìn gương mặt cậu qua gương chiếu hậu, chầm chậm dò hỏi: " Thẩm Nhược Giai rất tốt bụng và nhiệt tình, em không cảm thấy vậy à? Cậu ấy còn chủ động muốn giúp đỡ em trong học tập! "

Lục Lệ Thành cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: " Nhưng chị ấy nhiệt tình quá em cũng hơi sợ! Anh biết là em không thích những người hoạt ngôn ồn ào kiểu vậy mà! "

Lục Triết thoáng chốc thấy đáng thương cho Thẩm Nhược Giai, con đường truy phu này của cô có lẽ khó khăn rồi đây. Sao cái gì cũng đều rơi vào loại mà Lục Lệ Thành không thích thế. Nhưng mà có khi thế lại hay, nếu Thẩm Nhược Giai thực sự yêu thích Lục Lệ Thành, sẽ vì thằng bé mà thay đổi tính xấu, như vậy cũng tốt, ông cụ Thẩm Nguyên mà biết, chắc chắn rất mừng.

Lục Triết cố cứu vãn hình tượng Thẩm Nhược Giai trước Lục Lệ Thành : " Thực ra Thẩm Nhược Giai cũng không hoàn toàn hoạt ngôn như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy thân thiện với người mới, cũng chủ động nói giúp đỡ học tập. Em không biết đâu, trước đây, cậu ta ghét nhất là ai làm phiền cậu ta trong việc học đấy! " Lục Triết vừa nói, vừa lặng lẽ quan sát biểu hiện của cậu, lại nói tiếp: " Em cũng thấy đó, Thẩm Nhược Giai thực sự rất giỏi, em có thể tìm đến cậu ta nhờ giúp đỡ, cậu ta cũng đã nói vậy rồi mà! "

Lục Lệ Thành lắc đầu thẳng thừng nói: " Không cần phiền đến chị ấy! Anh cũng có thể giúp em mà. Em không muốn phải mắc nợ ai hết, phiền phức lắm! "

Lục Triết mím môi, em trai anh đúng là trực nam, thẳng như bê tông cốt thép, chỉ sợ là sau này không có bạn gái, lại ế tới già thì khổ. Ở trong nhà, ba mẹ anh còn mong Lục Lệ Thành kết hôn sớm hơn cả anh, còn anh thế nào thì tùy, họ không quan tâm. Nhớ tới chuyện này, bỗng dưng Lục Triết tự hỏi rằng mình có còn là con ruột của hai người đó không nữa.

" Hay là..." Lục Lệ Thành đặt tay lên bả vai Lục Triết, mặt nghiêm túc nói: " Anh thích chị Nhược Giai à? "

Bị cắt đứt dòng hồi tưởng bằng một câu nói hết sức ngu ngốc của Lục Lệ Thành, Lục Triết sửng sốt lệch tay lái, mém tý nữa chiếc xe lao lên vỉa hè. Anh điều chỉnh trạng thái lại, nụ cười trên miệng méo xệch: " Em trai, nói gì cũng phải có căn cứ một chút, không nên đoán bừa! "

" Không phải sao? Anh khen chị ấy suốt còn gì! "

" Tất nhiên không phải! " Lục Triết đột nhiên sửng cồ lên. Anh mà thèm thích Thẩm Nhược Giai á? Lúc nào cũng bị cô đè đầu cưỡi cổ ra bắt làm chân sai vặt, nhiều lần Thẩm Nhược Giai còn cố tình trước mặt anh khoe mẽ thành tích, anh chịu làm bạn với cô tới tận bây giờ là may mắn của Thẩm Nhược Giai đó! Thế mà tên em trai ngốc nghếch này của anh còn suy đoán rằng anh thích cô ấy? Bộ không hiểu ra ý của anh là gì sao?

Ngón tay Lục Triết gõ gõ vài cái vào tay lái, nói: " Tóm lại không phải, em ở trước mặt cô ấy đừng ăn nói lung tung! Chị dâu của em là người khác! "



Lục Lệ Thành ồ lên một tiếng, cao hứng hỏi: " Là người nào vậy? Anh có bạn gái rồi à? Bố mẹ đã biết chưa? "

Lục Triết ngại ngùng gãi đầu: " Thực ra hiện tại chưa phải, nhưng tương lai cô ấy sẽ trở thành bạn gái anh! "

" HẮT XÌ! " đột nhiên Thư Nghi hắt xì một tiếng thật to rồi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cô rùng mình.

" Cậu sao vậy? Bệnh à? " Thẩm Nhược Giai hỏi.

Thư Nghi lắc đầu: " Không có, chắc là có ai đang nhắc tới tớ thôi! "

Gương mặt Thẩm Nhược Giai bỗng trở nên ma mãnh, cười hì hì: " Chắc là Lục Triết đấy! "

Vẻ mặt Thư Nghi rất khó hiểu quay ra hỏi cô: " Lục Triết? Cậu ta nhắc tới tớ làm gì? "

Thẩm Nhược Giai vờ như không biết, đảo mắt ra chỗ khác: " Ai mà biết! "

Dù rất đáng nghi nhưng Thư Nghi cũng không hỏi lại nữa. Cô vừa bấm bấm điện thoại vừa nói: " Vậy cậu tự dưng hẹn tớ ra đây là có việc gì? "

" Buồn chán quá thôi! Hay là chúng ta đi mua sắm xíu đi! "

Thư Nghi nhăn mày: " Vậy cậu gọi tớ ra là để tớ thành tài xế cho cậu ấy hả? " Thư Nghi rất không hài lòng hỏi, người bạn thân này rốt cuộc có vị trí gì trong lòng cô vậy? Khi cần thì gọi tới?

Thẩm Nhược Giai tới gần, khoác lấy cánh tay Thư Nghi, hai mắt chớp chớp, cố làm ra điệu bộ thỏ con đáng yêu: " Có đâu! Muốn đi chơi cùng cậu mà, mau đi thôi! " sau đó rút ra chuếc thẻ màu vành sáng lấp lánh, nháy mắt một cái: " Lát nữa cứ mua sắm thỏa thích! Bao nhiêu tiền chị đây lo hết! "

Thư Nghi hài lòng gật đầu: " Thế còn được! " thái độ cũng vì vậy mà quay ngoắt 180°, cười rất vui vẻ: " Vậy mời Thẩm tiểu thư lên xe, tôi chắc chắn sẽ lái xe thật an toàn, đưa cô tới nơi về tới chốn! "

Cái này, có được gọi là vật chất quyết định ý thức không nhỉ?