Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 4: Gu của em cậu là người thế nào?




Suốt cả quãng đường, không hiểu là Thẩm Nhược Giai cao hứng cái gì, cứ thao thao bất tuyệt bắt chuyện với Lục Lệ Thành, bất kể là đôi khi cậu chỉ nhàn nhạt đáp lại vài tiếng ừ. Không phải lạnh lùng, là chú cừu con này đang ngại ngùng, vẫn chưa kịp thích ứng với sự cởi mở này của Thẩm Nhược Giai. Từ ghế phụ lái cũng chuyển ra phía sau ngồi cùng Lục Lệ Thành.

Lục Triết nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy dáng vẻ nhiệt tình của Thẩm Nhược Giai, anh híp mắt lại.

Phong cách theo đuổi này... anh đúng là không chấp nhận nổi. Lục Triết ho khụ một tiếng, Thẩm Nhược Giai liền ngưng lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Lục Triết, Thẩm Nhược Giai như bắt được tín hiệu, gừ lúc đấy cô cũng im bặt, không có nói thêm gì nữa.

Tới trước cửa nhà hàng Tân Hải, Lục Triết kéo Thẩm Nhược Giai lại, cười vui vẻ nói với Lục Lệ Thành : " Em cứ theo người vào trong trước, họ sẽ dẫn em tới phòng riêng anh đã đặt, anh có chuyện một chút! "

Lục Lệ Thành cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi theo phục vụ vào phòng.

" Cậu làm gì mà kéo tôi lại vậy? Còn lúc ở trên xe, sao lại ra hiệu cho tôi im lặng? Tôi đang tạo ấn tượng tốt với em ấy rằng tôi là người rất thân thiện mà? " Thẩm Nhược Giai nhăn mày nói.

Lục Triết bất lực day trán: " Nghe này, tôi đang giúp cậu vớt vát lại hình tượng trước mặt tiểu Thành đó! "

Thẩm Nhược Giai nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại: " Ý cậu là sao? "

Lục Triết giải thích: " Tính cách thằng bé nhút nhát, nó sợ nhất là những người nhiệt tình nói chuyện nhiều như vậy đấy! Nếu không phải tôi cũng ở đó, tiểu Thành sớm đã chạy mất dép vì sợ cậu rồi!"

Thẩm Nhược Giai có chút lo lắng nói: " Vậy tôi phải làm thế nào mới được? "

" Tóm lại hiện tại cậu cứ phải điềm đạm, ít nói một chút, sau này tôi sẽ cung cấp thêm thông tin cho cậu biết sau! Haizz, sao mà khó thế không biết, giúp một người không phải là gu của em trai đi theo đuổi em trai..."

" Em trai cậu thích kiểu nào? "

" Tôi tạm thời chưa biết, sẽ hỏi nó sau giúp cậu. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, cậu hoàn toàn không phải gu của em tôi, ngược lại còn rơi vào loại người nó không thích! " Lục Triết không hề nể mặt Thẩm Nhược Giai, thẳng thắn trả lời. Bất quá lại rước lấy ánh mắt đằng đằng sát khí muốn nhào tới xé anh ra của Thẩm Nhược Giai.

Thẩm Nhược Giai hít vào một hơi thật sâu, như cố gắng kìm bản thân lại để ngăn cho mình không gây ra án mạng tại chính nhà hàng này. Cô nhịn! Chừng nào Lục Lệ Thành hoàn toàn thuộc về cô rồi thì cho dù Lục Triết có là anh chồng của cô đi chăng nữa, cô cũng sẽ không tha cho anh!



Thẩm Nhược Giai nuốt cục tức này xuống, mỉm cười dịu dàng với Lục Triết, còn vỗ vào vai anh ta một cái: " Tôi biết rồi, chúng ta vào trong thôi! Tiểu Thành bảo bảo đang đợi chúng ta bên trong kìa! "

Lục Triết há hốc miệng nhìn theo bóng lưng của Thẩm Nhược Giai, thế nhưng cô lại vì Lục Lệ Thành mà nhịn không đánh anh? Hay lắm, từ giờ Lục Triết đã có chỗ dựa vững chắc rồi! Nếu Thẩm Nhược Giai dám ra tay với anh, anh nhất định sẽ mách Lục Lệ Thành một tiếng, xem cô làm sao đối phó.

Mỗi người một ý nghĩ, không hẹn mà cùng quay ra nhìn nhau cười một cái, sau đó đi vào trong phòng ăn.

Cầm menu trên tay, Thẩm Nhược Giai nhìn sơ qua một lượt, như nhớ ra được gì đó, cô quay sang hỏi Lục Lệ Thành: " À, tiểu Thành này, có món gì em không ăn được hay bị dị ứng không? Như tôm chẳng hạn? "

Lục Lệ Thành nghĩ nghĩ một hồi, đặt cốc nước xuống nói: " Em bị dị ứng cua, ngoài cua ra còn dị ứng với sữa, những cái khác em đều ăn được! "

Thẩm Nhược Giai gật gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ lại những thứ này. Cô mỉm cười nói: " Vậy trùng hợp thật, chị cũng không thể ăn được cua! "

" Nói điêu- " cậu thích nhất là cua, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi cửa miệng, đã bị ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Nhược Giai khiến Lục Triết phải nuốt ngược lời định nói vào trong. Anh chỉ đành ho khụ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác.

" Vậy lấy cho tôi Gà Kung Pao, còn có..." Thẩm Nhược Giai lại quay sang hỏi Lục Lệ Thành: " Em có ăn cay được không? "

Không để Lục Lệ Thành trả lời, Lục Triết nhanh nhảu nói: " Trông nó vậy thôi chứ tiểu Thành ăn cay giỏi lắm. Tôi nhớ có đợt nhà tôi nhập về loại ớt mới, nó thế nhưng lại ăn hết được mấy quả! Phải không, tiểu Thành? "

Lục Lệ Thành chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lục Triết, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống gật nhẹ.

Lục Triết cảm thấy bản thân giống như vừa làm được chuyện tốt, liền quay sanh nhìn Thẩm Nhược Giai, lại bắt gặp ánh mắt không hài lòng của cô, anh vô cùng khó hiểu.

Đúng là tên ngốc, ai cần anh chen vào nói giúp chứ, Thẩm Nhược Giai là đang tìm cơ hội để nói chuyện nhiều hơn với Lục Lệ Thành. Thằng bé vốn đã ít nói, giờ lại thêm cái ông anh lắm mồm cướp lời này, hết thuốc chữa.

" Vậy gọi chân vịt cay Tứ Xuyên nha, còn có mì Dan Dan, đậu phụ Mapo, cá mú phi lê hấp, ừm... cứ vậy trước đã, ăn gì thêm sẽ gọi sau! " Thẩm Nhược Giai gấp cuốn menu lại mỉm cười với phục vụ.



Im lặng một lúc, Thẩm Nhược Giai nghĩ ra được một chủ đề nói chuyện, nhờ Lục Triết nhắc từ trước, cô cũng không quá nhiệt tình nữa, thân trọng hỏi Lục Lệ Thành một câu: " Em du học nước ngoài, là học trường nào vậy? "

" Trường Victor. " Lục Lệ Thành không mặn không nhạt trả lời.

Thẩm Nhược Giai gật đầu nói: " Trường đó là trường top trên thế giới, những người theo học ở đó, sau này ra trường đều rất thành công. À, nhưng mà trường Victor có hệ thống Đại học. Vì sao không tiếp tục theo học ở đó mà lại quyết định về đây? "

" Dù sao ra trường cũng làm ở công ty gia đình, em cảm thấy theo học ở trường của anh trai rất thuận tiện, hệ thống giáo dục cũng tốt, vả lại đi thực tập cũng dễ dàng hơn! "

Thẩm Nhược Giai vẻ mặt thán phục nhìn cậu nhóc kém mình 4 tuổi này, suy nghĩ rất trưởng thành, đã tính đến chuyện tương lai sau này luôn rồi. Sao tự dưng có cảm thấy mình mới là trẻ con chứ không phải Lục Lệ Thành ấy nhỉ?

Thẩm Nhược Giai cười nhẹ một cái, che đi cảm giác xấu hổ trong lòng, cô nói: " Chị là cựu học sinh ở Đại học S, cũng cùng khoa với anh em luôn, có gì không hiểu cứ hỏi chị! "

Lục Triết suýt thì bị sặc nước, Thẩm Nhược Giai cũng có ngày nói ra câu sẽ giúp đỡ người khác học hành? Là bạn bè lâu năm, Lục Triết thừa biết Thẩm Nhược Giai ghét nhất là phiền phức, đặc biệt là những ai tìm đến cô hỏi về chuyện liên quan đến học tập. Có lẽ Thẩm Nhược Giai thật sự là để ý đến đứa em trai này của anh rồi.

Lục Lệ Thành thẳng thắn lắc đầu: " Không phiền đến chị! Em có anh trai giúp đỡ rồi, anh em cũng rất giỏi! " Lục Lệ Thành tự hào nói. Cậu rất ngưỡng mộ Lục Triết, anh ấy vừa đẹp trai, học giỏi, lại có thể tiếp quản được Lục thị khi tuổi đời còn rất trẻ, cậu cũng luôn phấn đấu để được như anh trai mình.

Nghe em trai nhắc đến mình với giọng nói đầy tự hào, Lục Triết bất giác nâng cằm, cảm thấy mũi mình sắp nở hoa luôn rồi.

Thẩm Nhược Giai tay chống cằm: " Phải rồi nhỉ, anh trai em là Lục Triết mà, trong cuộc thi liên trường toàn quốc, anh em xuất sắc lọt vào top 5 thành phố S luôn cơ mà. "

Ánh mắt Lục Lệ Thành trong veo cong lại nhìn Thẩm Nhược Giai, mỉm cười gật đầu.

" Nhưng mà em cũng đừng có ngại, nếu anh em không giúp được em thì em có thể tìm tới hỏi chị! Bởi vì dẫu sao chị cũng top 1 toàn quốc trong cuộc thi đó luôn mà! "

Anh trai em rất giỏi nhưng đáng tiếc thật đấy, chị đây còn giỏi hơn! Suy nghĩ này đều viết sạch sẽ hết trên gương mặt Thẩm Nhược Giai.

Lục Triết nhìn vào liền hiểu ngay, con người này, sơ hở là khoe khoang. Nhưng biết làm sao được, cô giỏi nên cô khoe thôi, có gì đâu.