Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 69




Chờ đợi bao lâu cuối cùng phim cũng công chiếu. Là một dự án lớn, ngay từ khi hình thành Hoa Thiên Cốt đã thu hút được chú ý rất lớn của người hâm mộ. Dù chiếu ở khung giờ kim cương trên Đài Hồ Nam nhưng Hoa Thiên Cốt từ khi mở màn đã từng ngày từng ngày phá vỡ nhiều kỉ lục rating từ trước tới nay của đài, lượng người xem qua mạng có thể miêu tả ở mức nhiều khủng khiếp. Và đương nhiên cặp sư đồ - phu phụ Họa Cốt cũng là tâm điểm của bình luận. Chỉ số truyền thông của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh lúc nào cũng đứng Top, đặc biệt là Kiến Hoa vì anh không sử dụng bất kỳ một mạng xã hội nào. Nhưng như vậy cũng không làm giảm tần suất bị cư dân mạng "gọi hồn" trên weibo của Lệ Dĩnh và Kiến Hoa, Hoa Kiệt cũng bị kéo vào vì Kiến Hoa không có tài khoản weibo. Cụm từ "Vợ chồng Họa Cốt" hay "vợ chồng Hoa Lệ" cũng vì thế mà xuất hiện.

"Tiểu Dĩnh, anh muốn ăn canh hoa đào" - Kiến Hoa không thể ngừng trêu chọc cô dù hai người phải thấy nhau qua điện thoại.

"Nhưng mùa này lấy đâu ra hoa đào" - Lệ Dĩnh nhăn mũi cự lại, câu này đã trở thành câu cửa miệng của Kiến Hoa từ hôm bắt đầu chiếu phim. Mà thực ra, anh cũng đâu có thích ăn canh hoa đào. Món đó nghe có vẻ thanh tao vậy thôi chứ thực tế chỉ là một ít sữa tươi pha loãng rồi thả thêm vài cánh hoa đào. Sư phụ cũng có thích uống sữa đâu, vậy mà còn bày đặt.

"Ở Đài Loan quanh năm đều có hoa đào"

Anh lại xạo, mà khả năng nói xạo của anh càng ngày càng đạt đến cảnh giới thần tiên không bì được rồi. Lệ Dĩnh cong môi hờn dỗi, vẫn biết là anh hay gạt cô mấy chuyện bé xíu như vậy mà cô lần nào cũng tin để rồi bị cho vào tròng. Nhưng lần này anh rõ ràng là có ý đồ, cô đã vội dập tắt ngay:

"Nghỉ 2 ngày sắp tới em phải về thăm ba má, không tới Đài Loan được. Anh chịu khó về đó nghỉ ngơi đi"

Từ sau lần tham dự Happy Camp tới giờ hai người chưa gặp nhau, Lệ Dĩnh lại sắp lao vào dự án mới, còn phải đi đi lại lại giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Kiến Hoa cũng bận rộn trên phim trường "Hãy nhắm mắt khi anh đến", khó khăn lắm mới kiếm được ngày nghỉ, không lẽ anh phải về Đài Loan một mình.

"Hay anh tới Cố An một chuyến được không?" - Một ý nghĩ vội nảy ra trong đầu Kiến Hoa, nếu như cô đã không thể tới đây thì anh tự thân tới đó vậy.

"Không được, nếu anh ở đó em sẽ phân tâm. Sắp tới chúng ta còn có cơ hội khác mà. Đi mà sư phụ, nghe em lần này được không?" - Lệ Dĩnh lại nâng hai tay nựng đôi má phúng phính của mình, ánh mắt long lanh nhìn Kiến Hoa. Lúc đó, anh biết anh lại thất bại rồi. Không nhìn vào ánh mắt đó thì không nỡ, mà nếu lỡ nhìn vào rồi thì cái gì anh cũng không tự chủ được mà theo hết ý cô.

"Được, nghe theo em" - Kiến Hoa lời nói thì bằng lòng nhưng nghe chừng âm điệu vẫn níu kéo không chịu buông. Phải làm thế nào để cô chuyển hướng từ Hà Bắc tới Đài Loan đây.

Kiến Hoa trầm ngâm suy tính, những lúc như này Kiến Hoa không khỏi vui mừng vì có người bạn như Tuấn Kiệt và vị phu nhân quái tính của cậu ấy, họ vẫn là cứu cánh cho những tình huống như thế này.

...

Ngày mai đã là kì nghỉ của Lệ Dĩnh, còn rất nhiều việc cần hoàn thành nhưng điện thoại reo quá nhiều khiến cô cũng thấy nóng ruột mà tạm dừng công việc để bắt máy.

"Lệ Dĩnh, em bận không?" - Giọng Tuấn Kiệt trong điện thoại hết sức gấp gáp, lại tỏ vẻ lo lắng. Cứ nghĩ A Kiều hay Phi Phi xảy ra chuyện gì, Lệ Dĩnh cũng cảm thấy bất an theo.

"Kiệt ca, có chuyện gì vậy?"

"Ngày mai em tới Dương Viên một chút đi."

"Có chuyện gì gấp vậy, ngày mai em..." - Lệ Dĩnh chần chừ, ngày mai cô đã hẹn với ba mẹ sẽ về rồi.

"Kiến Hoa bệnh rồi. Từ lúc về đây đêm hôm qua chưa hề ra khỏi nhà. Nghe nói hôm trước còn quay cảnh lặn sâu tới mấy chục mét dưới hồ trong mấy tiếng liền. Anh lo cậu ấy không có ai chăm sóc"

"Vậy bác trai bác gái đâu?"

"Hai người họ sáng qua đã về quê thăm họ hàng rồi, chỉ có một mình cậu ấy, không chịu đi bệnh viện. Phi Phi còn nhỏ anh cũng không thể qua đó được"

Lệ Dĩnh còn không nghe Tuấn Kiệt nói nốt đã cúp máy gọi cho Kiến Hoa, gọi tới ba bốn lần vẫn không có hồi đáp của anh. Lệ Dĩnh trong lòng thấp thỏm, đi qua đi lại đắn đo suy nghĩ. Như vậy đi, gọi điện thất hứa với ba mẹ vậy, việc trước mắt này quan trọng hơn. Anh đang ở một mình, còn không biết có chuyện gì sẽ xảy ra. Sao lại bị ốm đúng lúc này chứ.

Lệ Dĩnh nhấc điện thoại gọi cho mẹ cô:

"Alo, mẹ, con có chuyện..." - Lệ Dĩnh còn chưa dứt câu, mẹ cô đã vội vàng chặn đứng.

"Tiểu Dĩnh à, xin lỗi con, ngày mai ta và ba con đi Hà Khẩu một chuyến có việc gấp. Lần tới con hãy về nha"

Không phải chứ, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy được. Cô đang định gọi điện báo rằng sẽ không về mà má cô đã nói cô không cần về nữa. Thế nhưng giờ tâm tư cô đang lo lắng cho Kiến Hoa, đâu tâm trạng mà phát hiện ra sự trùng hợp đó. Ấy thế mới có người lợi dụng điều này để gạt cô đến Đài Loan. Cuối cùng chuyến bay của cô vẫn cứ nhằm hướng Đài Loan mà tới.

...

Lệ Dĩnh đổi chuyến bay ngay trong đêm, một mình ngụy trang kín mít tới sân bay, lại chọn một hãng hàng không nước ngoài để tránh có người nghi ngờ. Sáng hôm sau, cô đã có mặt ở Đài Bắc, giờ chỉ còn cách anh hơn ba mươi phút đi ô tô nữa mà thôi. Khang Minh cũng đã nhận được phân phó tới đón cô. Ngồi trên xe Lệ Dĩnh thấp thỏm không yên, chốc lại nhổm dậy nhìn con đường phía trước, ước chừng bao lâu nữa thì tới không để ý Khang Minh nhìn bộ dạng cô tủm tỉm cười nãy giờ.

"Dĩnh tỷ, đây là chìa khóa nhà Hoa ca, anh ấy đang trong đó một mình nên em khóa cửa"

Lệ Dĩnh còn quên mất cảm ơn, tóm lấy túi đồ vội mở cửa bước vào nhà. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi như lần trước cô tới đây. Chỉ khác lần trước cô là khách được mời tới có chút ngại ngùng, lạ lẫm. Còn lần này lại cầm chìa khóa chủ động mở cửa, cảm giác thân thuộc hơn, lại có cảm giác đây giống như nhà mình.

"Sư phụ...sư phụ...sư phụ..."

Lệ Dĩnh nhìn quanh tầng một vẫn không thấy bóng dáng Kiến Hoa, chẳng lẽ anh bệnh tới mức không dậy được. Cô vội tháo giày, vứt tạm túi đồ lên ghế, nhanh chóng chạy lên lầu hai, càng tới gần càng thấy mùi oải hương thoang thoảng dắt díu vào khứu giác, anh hẳn là đang ở đây rồi.

Cửa phòng anh mở toang, trên gường không hề có ai, Lệ Dĩnh còn cẩn thận ghé vào cửa phòng tắm nhưng cũng không thấy động tĩnh gì:

"Sư phụ...sư..."

Từ đằng sau, lại bàn tay đó, lại bất ngờ đó, lại sự ấm áp đó, lại hơi thở đó mãnh liệt cuốn lấy cô. Lệ Dĩnh không kịp phản ứng vì anh quá nhanh cướp lấy hơi thở của cô, trêu đùa đôi môi đỏ mọng của cô không đời nào buông ra. Lệ Dĩnh mông lung suy nghĩ, sư phụ hôm nay sao vậy, nụ hôn cũng bất thường so với mọi khi, cô cảm thấy sự mãnh liệt, sự mị hoặc lẫn phong tình trong nụ hôn đó.

"Sư phụ, em không thở được" - Lệ Dĩnh ôm hai má Kiến Hoa giở giọng nũng nịu, cô vừa đến mà anh đã không chịu để cô thở một chút.

"Nếu em còn không tới anh mới là người không thở được"

"Kiệt ca nói anh bị ốm nên em mới..."

"Không nói như vậy sao em có thể tới đây"

Kiến Hoa quả thực chỉ là muốn giả bệnh để Lệ Dĩnh tới đây, nhưng không ngờ cảnh quay ngâm nước hôm trước khiến anh ốm thật. Lúc này Lệ Dĩnh mới nhìn thấy toàn bộ gương mặt của Kiến Hoa. Mặt cùng hai mắt của anh đều hơi đỏ. Dù anh nói là đó chỉ chiêu dụ cô tới, nhưng xem ra lại bệnh thật. Lệ Dĩnh dịu dàng đặt tay lên trán anh kiểm tra.

"Anh ốm rồi, thật gở miệng"

"Chỉ là sốt nhẹ thôi vì cảnh quay hôm trước ngâm nước hơi lâu" - Đối với anh như vậy đã là gì, giờ đã có cô ở đây, có sốt thêm một chút nữa cũng đáng lắm. Những người yêu rồi vẫn là khờ như vậy.

"Anh đói rồi, muốn ăn đồ ăn em nấu được không?" - Đương nhiên ở đây không có hoa đào vào mùa này, anh cũng chẳng thích món đó. Nhưng nếu là cô nấu thì món gì cũng đều là mĩ vị cả.

Hai người họ cùng xuống nhà bếp. Thế nhưng Lệ Dĩnh mở tủ lạnh ra hầu như đều trống trơn, chỉ còn mấy đồ đơn giản, người ốm ăn không thể đủ chất.

"Em ra siêu thị mua đồ, anh chờ chút nha"

Bị ốm không thể ăn đơn giản như vậy, khu này cũng có một siêu thị nhỏ, Lệ Dĩnh muốn ra đó mua thêm chút đồ về nấu ăn nhưng mới quay lưng đã bị Kiến Hoa ôm cứng từ phía sau.

"Em nấu gì cũng được, không cần phải đi mua. Ở đây thêm với anh một chút" - Kiến Hoa vừa nhắm mắt vừa nói bên tai Lệ Dĩnh. Ra siêu thị cô sẽ bỏ lại anh ít nhất nửa tiếng, trong thời gian đó anh phải ở một mình thì thà không đi còn hơn. Lệ Dĩnh e lệ gật đầu, hôm nay anh bệnh rồi, đều chiều theo ý anh:

"Vậy anh cột tóc lên giúp em đi, như vậy sẽ không vướng víu"

Bàn tay Kiến Hoa tỏ vẻ lúng túng khi buộc tóc cho một cô gái nhưng rất nhẹ nhàng, trân trọng. Trong phim vẫn là cô chải tóc cho anh, bây giờ đổi lại anh cột tóc cho cô. Thứ hành động nhỏ bé này không biết rằng có thể đem lại tình cảm lay động đến vậy. Tiếp đó anh lại vòng chiếc tạp dề đeo lên cho cô, rồi đứng bên cạnh mải mê quan sát. Khung cảnh này anh đã từng mơ ước và giờ nó trở thành hiện thực, từ khi anh thấy cô đảm đang dọn dẹp sau hôn lễ của Kỳ Long anh đã mơ đến nó. Giờ cùng một việc như thế nhưng anh mãn nguyện gấp bội vì cô đang đứng trong nhà anh, và nấu món ăn cho anh. Hạnh phúc nào hơn được giây phút này.