Cuộc sống sẽ ra sao nếu như những người xung quanh không mang đến cảm xúc?
Con người sẽ phải làm thế nào khi những phút giây hạnh phúc trở nên quá ngắn ngủi?
Những niềm vui, hạnh phúc chính là gia vị cho cuộc sống này.
Có người đã nói rằng, con người ta cảm thấy bất hạnh là vì khi được sống trong phúc mà không biết đó là phúc. Và nếu không được gặp cô, có lẽ anh đã không có cái hạnh phúc đó.
Hạnh phúc chính là khi cô gọi anh một tiếng "sư phụ"
Hạnh phúc chính là khi cô thoải mái thiếp đi trong lòng anh.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là trong cuộc đời của họ đã có sự xuất hiện của đối phương.
Hai người họ vì bị sắp đặt mà gặp nhau, nhưng sắp đặt âu cũng là một loại duyên phận.
Duyên chính là giữa muôn vạn người, trái tim anh chỉ mở ra vì một nụ cười của cô.
Duyên cũng chính là giữa muôn vạn người, anh chỉ yêu một mình cô.
Đối với Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, hạnh phúc đều là những thứ mà họ chưa thể chạm tới. Nhưng nếu cứ đứng yên thì hạnh phúc sẽ không bao giờ xuất hiện cả. Nó không tự tìm đến, nhưng cũng không trốn chạy bất cứ ai. Hạnh phúc chỉ dành cho những người biết trân trọng và phải tự nắm bắt.