Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 63




"Ông xã, mau chụp lại giúp em nhanh lên, họ sắp đi mất rồi" - A Kiều gấp gáp giục Tuấn Kiệt. Kiến Hoa đi xe đạp đã là chuyện lạ, đằng sau còn có một cô gái nữa thì quả thật là cả đời mới có một lần. Cảnh này không thể bỏ qua.

"Được, được, bà xã bình tĩnh đi, không Phi Phi sẽ giật mình đó" - Tuấn Kiệt trấn an bà xã vừa cầm điện thoại nháy liên tục vài chục tấm, còn nhanh trí quay một đoạn video. Dù anh vẫn muốn để Kiến Hoa và Lệ Dĩnh tự nhiên nhưng lệnh vợ khó tránh mà.

Chiếc xe mà Kiến Hoa mới mua này Lệ Dĩnh thật rất hài lòng, y như trong tưởng tượng của cô. Nhìn anh lúng túng đỏ mặt trong bộ dạng đó thật sự rất đáng yêu, mặt này của anh, sắp tới cô phải tận dụng làm nó xuất hiện thật nhiều mới được.

"Sư phụ, chiếc xe này là anh đi mua sao?" - Lệ Dĩnh bắt chéo hai bàn tay sau lưng, khom người nhìn mở ánh mắt tròn vo nhìn Kiến Hoa.

"Phải, vừa xuống sân bay mấy hôm trước liền đi mua" - Kiến Hoa biết Lệ Dĩnh đang vui vẻ thích thú nên chiều lòng theo ý trêu đùa của cô.

Kiến Hoa lấy hai chiếc mũ trong giỏ xe, một tự đội lên đầu, một đội cho cô. Vừa dứt tay, Lệ Dĩnh vội vàng sửa lại, xoay ngược mũ ra đằng sau, rồi nở nụ cười với anh. Cùng đội như vậy mới giống tình nhân chứ.

Kiến Hoa đã ngồi lên yên, giữ chắc xe để Lệ Dĩnh ngồi phía sau. Cô vòng tay ôm chặt lấy anh. Kiến Hoa có chút bất ngờ. Lệ Dĩnh bình thường vẫn hay xấu hổ, mà nay có mấy người đang theo dõi họ ở trên kia mà cô lại mạnh dạn ôm anh.

"Sao ôm anh chặt như vậy?"

"Sư phụ, anh mới biết đi xe. Em sợ ngã nên phải ôm thật chặt" - Lệ Dĩnh lém lỉnh trêu chọc.

Kiến Hoa đang cao hứng bỗng như từ trên cành cây rớt xuống, cô thật đúng là nghĩ gì nói đấy, không chịu nể mặt anh. Những cô gái khác trong trường hợp này sẽ yểu điệu, mềm mại nói rằng cô muốn ôm chặt là vì nhớ anh hay đại loại thế. Còn Lệ Dĩnh thì hai người càng thân mật bao nhiêu cô lại càng phát huy hết cỡ khả năng chặt chém của mình bấy nhiêu.

Mới đi xe được hai hôm, giờ đằng sau lại có thêm Lệ Dĩnh, Kiến Hoa không khỏi hồi hộp. Anh hít một hơi dài lấy tinh thần rồi chiếc xe cuối cùng cũng chịu lăn bánh. Lệ Dĩnh miệng cười không dứt nhưng mắt lại nhắm tịt, phòng trừ cho một cú ngã, tay lại càng bấu chặt vào ngực áo Kiến Hoa. Thế nhưng cứ thế cứ thế, cô cảm nhận tiếng chiếc xe từ từ lướt đi trên con đường, tiếng gió khẽ rít bên tai cô, hai người đang cùng di chuyển, rất vững vàng là đằng khác. Thấy không có gì bất thường mới chịu mở mắt. Lúc này thì xe của hai người đã ra khỏi khu biệt thự, hai bên đường đều là một màu vàng của hoa hướng dương, Kiến Hoa nhằm hướng cái hồ lớn phía trước mà đi tới.

"Waaaaaaa...sư phụ, ở đây đẹp thật"

Chỗ mà họ đi qua cũng có tên gọi Dương Viên, là nơi chuyên trồng hoa hướng dương. Dương Viên cũng là nơi thấy ánh mặt trời sớm nhất ở Đài Bắc vì phía trước nơi này còn có một cái hồ lớn đổ ra biển. Người dân ở đây ngoài việc trồng hoa còn sống bằng nghề đánh bắt cá. Mỗi người đều chú tâm vào công việc của mình, cuộc sống cảm nhận được rất êm đềm, hạnh phúc. Đến đây, người ta cũng có thể được hưởng lây cảm giác đó. Khu biệt thự nơi Kiến Hoa, Tuấn Kiệt đang sống chỉ cách đây mười phút đi bộ vì thế được lấy cùng tên với nơi này.

"Thích không?" - Chiếc xe vẫn đều đều lăn bánh, Kiến Hoa đã thấy thoải mái hơn. Đi xe đạp cũng đâu có khó, chẳng qua trước đây là anh không muốn mà thôi. Anh không biết đi xe đạp cũng có thể vui đến vậy, tất cả là nhờ có cô gái đang ngồi phía sau.

"Rất thích"

"Anh đi xe đạp thế nào?" - Kiến Hoa tự thấy mình thật trẻ con, đến việc đi được xe đạp cũng muốn được cô công nhận.

"Sư phụ, anh đi xe đạp rất soái" - Lệ Dĩnh ôm lấy Kiến Hoa làm điểm tựa, ngỏng đầu lên phía trước để anh thấy được biểu cảm khích lệ của cô.

"Vậy lần sau tới lại đi nữa" - Kiến Hoa lúc này như một chàng thiếu niên, mong đợi một câu khen ngợi đơn giản của Lệ Dĩnh, chỉ cần thế sau này cô muốn gì anh đều đáp ứng.

Hai người cứ thể đạp xe trên con đường vòng nửa hồ đầy ắp hoa hướng dương. Những cơn gió mùa hạ mang theo hơi thở của biển cả phả từng hồi vào gương mặt Lệ Dĩnh. Cô đặt má mình trên lưng Kiến Hoa, nhắm mắt tận hưởng sự bình yên mà chỉ khi ở bên anh mới có được. Cơn gió lại đưa mùi oải hương thoang thoảng từ giỏ xe truyền ra phía sau.

"Sư phụ, còn hoa oải hương này để làm gì?"

"Túi thơm của anh đã hết mùi hương rồi, cái đó để em làm lại cho anh"

Lệ Dĩnh lục lại suy nghĩ, món quà đó đã tặng vào sinh nhật cho anh hồi Quốc kịch, đúng thật cũng hết mùi hương rồi. Sư phụ thật chu đáo, muốn cô làm chỉ cần nói là được, đâu cần phải chuẩn bị sẵn hoa như vậy.

"Về tới Thượng Hải em sẽ làm cho anh"

"Không được, lát nữa phải làm luôn...ở nhà anh"

...

Không phải nói cũng biết Lệ Dĩnh căng thẳng thế nào khi Kiến Hoa nói hai người lát nữa sẽ về nhà anh. Cô biết nhà anh cũng gần căn biệt thự của Tuấn Kiệt nhưng cô nghĩ anh sẽ đưa cô về nhà. Không phải ở đó còn có ba mẹ của anh sao. Cô chưa chuẩn bị gì hết, sao có thể đến được.

"Sư phụ, em chưa chuẩn bị gì hết, tới có bất tiện không?" - Chuẩn bị hay chưa chuẩn bị cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Cái chính là cô bất ngờ và ngại ngùng vì anh không hề báo trước đã đưa cô về nhà.

"Có gì bất tiện? Cũng đâu phải lần đầu tiên gặp"

Lệ Dĩnh còn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Kiến Hoa thì chiếc xe đạp đã dừng lại ngay trong sân vườn một căn biệt thự khác. Hình dáng của nó thì giống y nhà của vợ chống Tuấn Kiệt, chỉ khác là căn nhà sơn màu xanh nhạt, còn có rất nhiều hoa tường vi từ hàng rào lên tới tận cửa sổ tầng hai, căn phòng đó, có lẽ là của Kiến Hoa.

"Tới rồi, chúng ta vào thôi"

Lệ Dĩnh vẫn ôm chặt, úp mặt vào lưng Kiến Hoa không rời. Biết cô xấu hổ, Kiến Hoa quay lại trấn an.

"Ba mẹ đều rất thích em, không cần phải ngại"

"Sao họ biết?"

"Chúng ta cứ vào em sẽ biết ngay thôi"

Dùng dằng mãi Kiến Hoa mới đưa được Lệ Dĩnh đến cửa, toàn thân cô bủn rủn, chưa bao giờ thấy căng thẳng đến vậy. Cánh cửa mở rở, một người phụ nữ phúc hậu đối diện hai người, có vẻ rất mong chờ.

"Hai con về rồi sao, nhanh vào đi"

Lệ Dĩnh không tin vào những gì mình đang nhìn thấy, đây không phải là dì Lan mà cô mới gặp lúc sáng sao. Một bộ dạng lắp bắp, Lệ Dĩnh đã không kìm được thốt lên:

"Bác gái, người...người...không phải là dì của A Kiều sao?"

"Đương nhiên là phải, nhưng ta cũng là mẹ của Kiến Hoa, đã làm con bất ngờ rồi" - Tuổi tác đã cao nhưng mẹ Kiến Hoa vẫn hùa cùng A Kiều để lừa cô, cái chính vẫn là muốn xem phản ứng một cách tự nhiên của Lệ Dĩnh, cuối cùng bà rất hài lòng.

Ba của Kiến Hoa đang ngồi xem tivi nhưng có vẻ không chú tâm lắm, chốc lại nhấp nhổm theo dõi sự việc đang diễn ra bên ngoài. Con trai của ông cùng thật là, người đã đến từ sáng mà bây giờ mới đưa qua đây.

Thấy Lệ Dĩnh cùng hai người kia bước vào, ông lại giả vờ chăm chú nhìn tivi trông rất buồn cười. Một thanh âm ngọt ngào vang lên từ phía sau khiến ông dứt khỏi đó, quay phắt lại.

"Chào bác, con là Triệu Lệ Dĩnh...con là...là..." - Lệ Dĩnh ngượng chín mặt không nói thành lời.

"Là người mà con yêu" - Kiến Hoa bên cạnh đáp một câu ngắn gọn khiến Lệ Dĩnh cùng mẹ của anh quay sang nhìn đầy bất ngờ.

"Chào con, ta là ba của Kiến Hoa" - Ba của Kiến Hoa cũng vui vẻ gật đầu. Con trai ông lần đầu tiên đưa một người về đây, lại mạnh miệng tuyên bố như vậy. Xem ra trái tim đã bị cô bé này giữ chặt rồi.

Sau khoảnh khắc ngượng ngùng ấy, bốn người họ đã thoải mái hơn một chút. Ba mẹ Kiến Hoa rất vui tính, cũng có cảm tình với Lệ Dĩnh nên nói chuyện rất cởi mở. Nhất là ba của Kiến Hoa còn kể rằng ông với vợ ông còn đã từng xem những bộ phim nào mà cô đóng. Còn khen cô trẻ tuổi mà đã nỗ lực như vậy, khiến Lệ Dĩnh bỏ bớt được căng thẳng.

Căn phòng khách chẳng mấy chốc đã vang lên những tiếng cười sảng khoái. Kiến Hoa hạnh phúc nhìn gương mặt rạng ngời của những người mà anh yêu thương nhất. Tất cả họ đều đang ở đây, quyết định của anh xem ra rất đúng đắn. Niềm hạnh phúc này là lần đầu tiên anh được nếm trải.

...

Ở cuối đường cùng dãy phố với nhà Kiến Hoa, trong căn biệt thự màu hồng, mấy người bên trong đang vui vẻ như mở tiệc. Nancy bế Phi Phi, A Kiều đang xếp bát đĩa còn người đang nấu ăn lại là Tuấn Kiệt. Những tháng A Kiều mang thai tay nghề của anh đã nâng cao không ít. Hôm nay bạn thân của vợ anh tới, cũng nên thịnh tình đãi một bữa.

"Y Y, 5 năm rồi mới lại gặp cậu. Hôm nay ở lại nhà mình nha?" - A Kiều giở giọng nài nỉ.

"Còn Lệ Dĩnh?" - Nancy rất khó xử, cô với Lệ Dĩnh vốn định tới thăm Phi Phi hôm nay xong hai người sẽ về khách sạn, hôm sau sẽ bay về Thượng Hải.

"Cậu có thấy hôm nay Hoa ca đặc biệt vui vẻ không? Hai người họ bây giờ nhất định đang ở nhà Hoa ca, ở cuối đường ấy. Dì Lan tuyệt đối không để cô ấy ra khách sạn đâu?" - A Kiều cười tinh quái, cô đã mất công gọi mẹ Kiến Hoa tới đúng lúc như vậy để xem mặt con dâu tương lai, làm gì có chuyện mẹ anh sẽ để Lệ Dĩnh tối nay phải ra khách sạn ngủ chứ.

"Dì Lan là mẹ của Hoa ca sao" - Nancy vô cùng ngạc nhiên, vậy mà khi sáng cô vẫn chỉ tưởng đó là dì của A Kiều.

"Đương nhiên, cha mẹ hai bên cũng gặp rồi. Tin vui chắc cũng sắp gõ cửa"

"Hai bên?" - Nancy không hiểu ý đồ trong lời nói của A Kiều, rõ ràng hôm nay Lệ Dĩnh mới tới đây, gặp cha mẹ Kiến Hoa. Còn cha mẹ Lệ Dĩnh, Kiến Hoa đã gặp lúc nào chứ.

"Phải, mình nói là cả hai bên. Có điều chuyến đi đó là bí mật"

P/s: Chế Điệp nói cái lúc viết chap này là có 1blg bên Trung tung tin 2 ông bà về gặp cha mẹ nữa nhá ^^....lục lại tin cho vui thôi =()