Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 59




Lệ Dĩnh lại tựa vào vai Kiến Hoa trên đình hóng mát lưng chừng Phổ Đà sơn nhìn ra biển. Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua nhanh như cơn gió, chẳng mấy chốc kim đồng hồ trên tay Kiến Hoa đều đã chỉ sang số mười hai.

"Năm mới hạnh phúc, sư phụ"

"Tiểu Dĩnh, năm mới hạnh phúc"

Tất niên đầu tiên hai người họ ở bên nhau, cũng là giao thừa đầu tiên họ không còn cô đơn nữa. Kiến Hoa trao ánh mắt thâm tình nhìn Lệ Dĩnh, nhẹ nhàng nâng cằm cô âu yếm đặt lên đó một nụ hôn ấm áp, đúng lúc đó tiếng chuông điểm thời khắc giao thừa lại vang vọng trên đỉnh Phổ Đà sơn.

"Bùm! Bùm!Bùm" - Từng bông pháo hoa rực rỡ chiếu sáng trên bầu trời Phổ Đà sơn. Dưới ánh sáng lung linh tuyệt mĩ của nó, một đôi tình nhân đang đắm đuối trong nụ hôn sâu như biển cả. Nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự bất ngờ từ vẻ đẹp trước mắt, Lệ Dĩnh đành quyến luyến dứt ra khỏi làn môi ấm áp của Kiến Hoa.

"Sư phụ, sao ở đây lại có pháo hoa?"

"Quà tân niên cho em, nhưng chỉ có hai mươi tám quả thôi"

Hai người đã không thể cùng nhau xem pháo hoa hoành tráng ở Tây Hồ thì anh sẽ mang pháo hoa đến đây cho cô. Dù ít một chút nhưng cái chính là chỉ hai người ở bên nhau cùng ngắm nó. Đã sang năm mới, cô sẽ hai mươi tám tuổi vì thế pháo hoa cũng theo số đó mà làm. Vì cái này mà anh mất cả ngày hôm nay ở đây chuẩn bị, còn khó khăn lắm mới tìm được một người tới đúng giờ châm pháo, quả tốn không ít tâm tư.

"Sư phụ, em rất thích"

Là tâm ý của anh thì dù chỉ có một quả hay dù không được thấy pháo hoa trong đêm giao thừa đối với cô cũng đều là hạnh phúc.

...

Đã bước sang năm mới, Lệ Dĩnh tựa bên vai Kiến Hoa cùng nghĩ lại một năm qua cô đã đạt được những gì, đã mất những gì. Mất những gì...cô vốn không quan tâm, bởi những gì vốn là của mình tất sẽ là của mình, muốn tồn tại trong nghề này phải biết chấp nhận, lấy những thứ đã mất để làm động lực tiến lên phía trước. Chính ý nghĩ đó mà có Lệ Dĩnh của ngày hôm nay. So với việc nuối tiếc những thứ đó thì việc trân trọng những thứ mình đang có quan trọng hơn rất nhiều, mà cái được lớn nhất của cô chính là người đàn ông bên cạnh. Cô còn nhớ, lần gần đây nhất ở Hàng Châu cô đã được trải nghiệm quá rõ thế nào là được - mất...

"Sư phụ, lần trước khi em đọc được tin đồn của anh trên báo cũng là đang ở đây"

"Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó?"

"Anh không biết, hôm đó em đã một mình lang thang ở Tây Đường để đuổi đi những suy nghĩ trong đầu nhưng mà..."

"Nhưng rồi sao...?"

"Nhưng rồi em nhận ra không thể làm được"

"Rồi sao nữa?"

"Rồi em nhận ra...em thích anh"

Tin đồn của Kiến Hoa đã gây ra cho anh không ít mệt mỏi, cũng khiến Lệ Dĩnh biết thế nào là đau khổ. Nhưng tính ra Kiến Hoa cũng phải cảm ơn cái tin đồn đó. Nhờ có nó mà ai đó đã nhận ra tình cảm của mình. Nhờ nó mà ai đó đã khóc vì anh. Và nhờ có nó mà anh đã đẩy nhanh tốc độ mà tỏ tình với cô. Kiến Hoa vui vẻ gật gù cảm thán:

"Xem ra tới đây đón Tết quả là quyết định đúng đắn"

Hàng Châu là nơi nắm giữ điểm đầu tình cảm của Lệ Dĩnh với Kiến Hoa. Lần trước ở đây cô đau khổ nhận ra tình cảm của mình với anh, nhưng lần này ở đây chỉ có hạnh phúc. Hàng Châu trong mắt cô chưa từng đẹp như lúc này, đơn giản vì hiện tại đã có anh ở bên cô.

...

Thời gian cứ thế trôi qua, bóng đêm tĩnh mịch vẫn cứ thể ôm trọn lấy hai người. Từng giây phút qua đi đều là quý giá, mang đi sự tiếc nuối của cặp tình nhân.

"Em dựa vào anh ngủ chút đi"

"Không được, một chút nữa lại phải về, em không thể ngủ"

Cứ mỗi lần ở bên anh là cô lại dễ dàng mà thiếp đi, dù trước đó còn rất cứng họng cam đoan sẽ không ngủ. Nhưng được ôm trong vòng tay an toàn, ấm áp như vậy, cô không còn gì lo lắng. Mọi phiền muộn đều như chắp cánh bay mất, nên vô ưu mà ngủ bên cạnh anh. Lần này cũng không ngoại lệ. Hai mi mắt cô cứ thế dần sụp xuống rồi chìm vào giấc ngủ. Kiến Hoa mở khóa chiếc áo khoác lớn của mình rồi choàng hai vạt áo ôm trọn lấy Lệ Dĩnh, như vậy sẽ ấm hơn. Mặc dù cô đã mặc áo ấm, nhưng ban đêm, hai người lại đang ở ngoài trời, cẩn thận đề phòng bị cảm vẫn hơn.

Kiến Hoa sẵn sãng đánh đổi mọi thứ để có được cảm giác hạnh phúc, yên bình như lúc này. Anh đã đi một quãng đường không dài, nhưng cũng không ngắn, đủ để biết được mình cần gì, cũng đủ để biết trân trọng hạnh phúc không dễ gì tìm được. Giây phút này chính là điều anh muốn nắm giữ, không thể để vuột mất. Kiến Hoa nhẹ nhàng lấy trong túi mình ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, màu của chiếc hộp đã bạc xem chừng cũng đã cũ. Ánh mắt anh chuyển từ chiếc hộp lại sang Lệ Dĩnh rồi ánh lên tia hy vọng rạng ngời.

Lệ Dĩnh ngủ ngon tới mức khi mở mắt thì mặt trời đã lên đến đỉnh tháp. Đồng hồ trên tay Kiến Hoa cũng đã báo 8h sáng. Kiến Hoa tựa lưng vào cột của căn đình, anh đã làm chỗ dựa cho cô cả đêm, đã ngủ lúc nào không biết. Lệ Dĩnh thích thú phát hiện đây hình như là lần đầu tiên cô trông thấy gương mặt của anh ngủ ngon như vậy. Nắng sớm chiếu vào càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn từ những đường nét trên gương mặt đó.

Lệ Dĩnh tiến lại gần Kiến Hoa quan sát, đưa ngón tay mềm mại của mình lướt nhẹ nhàng trên trán, rồi mi mắt, sống mũi, đến xương hàm rồi lại tới bờ môi Kiến Hoa, chỗ nào cũng khiến cô cảm thán một vẻ đẹp nam thần đến hoàn hảo.

"Sư phụ thật soái, lông mi cũng rất dài nữa" - Lệ Dĩnh vừa nói vừa cong môi ghen tị, sao đàn ông lại có thể đẹp như vậy chứ.

"Yết hầu mà cũng đẹp như vậy" - Lệ Dĩnh di chuyển ngón tay xuống cổ Kiến Hoa, cái yết hầu nam tính đó thật quyến rũ những trái tim bé bỏng như cô à. Bất chợt một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.

"Tiểu Dĩnh, em tính làm gì?"

Bị bắt gặp nhân lúc sư phụ ngủ say mà làm chuyện ám muội, Lệ Dĩnh lúng túng túm đại lấy một lý do nghe qua đã hết sức vô lý.

"Em đâu có...em là...em là...tìm hồng bao"

"Hồng bao?" - Kiến Hoa khó hiểu, hồng bao sao lại có thể ở trên mặt, trên cổ anh được chứ. Cô gái này vẫn là nói dối mà không biết nói dối.

"Đúng vậy...hôm nay là mùng Một Tết, anh vẫn chưa cho em hồng bao"

Kiến Hoa tinh ý nhìn Lệ Dĩnh, rồi nháy mắt xuống phía dưới, rõ ràng là chột dạ rồi nên lấy đại một nguyên nhân đây mà.

"Hồng bao...đang ở trên ngón tay em"

Lệ Dĩnh giật mình đưa bàn tay lên kiểm tra, một chiếc nhẫn bạc thiết kế rất đơn giản, trên còn gắn vài viên đá xanh đang yên vị trên ngón tay nhỏ bé của cô, vô cùng vừa vặn như nó trước đây đã vốn là của cô.

"Sư phụ...đây...đây là cái gì" - Lệ Dĩnh ngạc nhiên, lắp bắp hỏi Kiến Hoa.

"Còn có thể là cái gì. Nó cùng một bộ với chiếc vòng tay, lần trước anh quên không đưa cho em." - Tới đây Lệ Dĩnh mới thở phào một cái, vậy mà cô còn tưởng...

"Nhưng sao nó lại trên tay em?"

"Đương nhiên là do anh đeo. Cái này cũng không được tháo xuống"

Lệ Dĩnh vô định gật đầy, đưa tay giơ ra trước mặt trời, một vầng sáng lấp lánh tỏa ra xung quanh hai người. Kiến Hoa cảm nhận được tia sáng ấm áp rực rỡ. Một đến từ mặt trời ngoài biển rộng bao la kia, một đến từ cô gái mà anh yêu sâu đậm.

"Chúng ta đi thôi" - Kiến Hoa lại nắm chặt lấy tay Lệ Dĩnh, như anh vẫn thường làm, giờ đã trở thành việc quen thuộc.

"Đi đâu cơ?"

"Còn đi đâu nữa, xin cơm chay, anh đói rồi"

Sáng mùng 1 Tết làm gì có ai tới đây chứ, hai người có thể yên tâm ở bên nhau cho tới khi anh tài xế kia tới đón Lệ Dĩnh trở lại phim trường. Còn bây giờ, anh phải đưa tiểu đồ đệ lên chùa chúc Tết, tiện thể xin cơm chay. Từ đêm qua đã không có gì vào bụng rồi.