Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 23: Say rượu.




"Buông tôi ra! Anh bị điếc hay sao hả?"

Trong lúc say xỉn, Thiên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông.

Cứ ngỡ bản thân bị xàm sỡ liền vung tay loạn xạ la hét.

"Biến thái nhà ngươi mau buông ra! Buông ra!"

Tiếp tục kêu gào, vùng vẫy.

Thanh Trì lúc này đã xa xầm mặt mày.

Chết tiệt! Vậy mà anh lại bị coi là biến thái.

"Chuyện gì vậy? Nửa đêm rồi mấy đứa còn la cái gì thế?"

Quá ồn ào, bà Lâm, Vũ và Tiểu Minh đều trực tiếp tỉnh giấc đi ra phòng khách.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng giữa hai người, ai đấy đều đần mặt ra.

Vùng vẫy không thoát, Thiên lúc này đã hoàn toàn dùng lực đem Thanh Trì đẩy lên ghế sofa, bản thân thì đè lên người anh, miệng vẫn không ngừng lải nhải hai từ "biến thái".

"Sao mà...."

Bà Lâm nhìn con dâu đã hoàn toàn không kiểm soát được hành động.

"Anh mau buông...Ọe..."

Còn chưa nói hết câu, cô đã nôn thốc nôn tháo.

Thanh Trì mặt đã đen hơn đít nồi.

Khắp căn phòng đã ngập mùi chua nồng.

Tiểu Minh nhìn mẹ và ba bịt mũi chạy biến về phòng trong lòng còn không chịu nổi mà cười lớn.

Vũ liếc mắt rồi cũng bỏ thẳng về phòng, hiện tại cậu chính là không có tư cách đứng đây nhìn người cậu thích và anh họ ân ái.

Thanh Trì quay đầu ra chỗ khác vẻ mặt ghét bỏ, anh đang ghét bỏ cơ thể chính mình.

Đương sự vừa mới nôn kia đã nằm ngất ngưởng sang một bên khác mơ màng ngủ mất, miệng còn ú ớ những câu từ không rõ ràng.

Hoàn toàn không biết mình vừa gây ra chuyện gì đáng chết.

"Con tự sử đi! Hai đứa xích mích sao mà đến nỗi này chứ!"

Bà Lâm lắc đầu rồi cũng bỏ về phòng mất.

Cũng may là cô chỉ nôn lên người Thanh Trì chứ không phải ra nhà nên mỉm cười thật tươi tiếp tục mơ màng.

Thanh Trì cúi nhìn chiếc áo phông trắng đã chua lèo và vàng kè hết cả.

Anh lột áo ra vứt thẳng vào sọt rác để lộ vóc dáng mê người, quyến rũ, đoạn quay người bế thốc cô trở về phòng.

Người phụ nữ này chính là đang khiêu khích anh.

Đáng chết.

Rốt cục là đã uống bao nhiêu vậy chứ?

Anh vậy mà lại có thể nhẫn nhịn mà ôm cô về phòng.

Đặt cô xuống giường, anh liền vào phòng tắm xả nước tắm rửa.

Cái mùi chua loét kia nghĩ tới đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Sau khi tắm xong, anh mới lấy khăn ướt ra lau qua mặt và chân tay cho cô.

Xong xuôi tất cả, anh mới mệt mỏi đứng dậy.

Chưa bước được vài bước, cánh tay của anh đã bị ai kia câu lấy giữ chặt không buông.

"Đừng đi! Anh đã hứa sẽ đợi em mở mắt mà! Đừng đi có được không!"

Trong lúc mê man, Thiên lẩm bẩm níu níu kéo kéo. Miệng không ngừng nói đi nói lại câu nói kia.

Vẻ mặt cô lúc này ngập tràn yêu kiều, dịu dàng mà tràn đầy tuyệt vọng.

Không nhưng thế âm thanh nỉ non có chút ý tứ cầu xin.

Thanh Trì thấy cô đang mơ màng nhưng lại cố níu kéo người con trai khác, phút chốc liền lạnh mặt.

Cánh tay còn lại đang buông thõng kia chợt siết chặt lại, gân xanh cũng nổi lên.

Cô vậy mà vẫn còn thương nhớ người đàn ông khác.

Không những thế còn lộ vẻ mặt như thế với anh ta.

Mà tuyệt nhiên người chồng như anh còn không biết cô có điểm này.

Trước nay anh từng thấy cô khóc, thấy cô tức giận nhưng tuyệt đối chưa bao giờ thấy được mặt khác của cô như lúc này.

Người đó là ai lại có thể khiến mặt này của cô che giấu sâu như vậy?

Thanh Trì ghen tuông, đem tay mình giật ra đi thẳng về thư phòng.

Cảm nhận được cánh tay kia buông tay mình ra, Thiên từ từ mở mắt, đôi đồng tử co rút đau đớn.

Cô mơ màng. Vậy mà lại nhớ lại chuyện quá khứ rồi.

Mở to mắt nhìn trần nhà.

Nhìn cô lúc này không hề say rượu mà ngược lại rất tỉnh táo.

Thẫn thờ đưa đôi tay lên trước mặt chăm chú nhìn, một lúc sau liền cười thành tiếng.

"Lừa đảo! Tôi hận anh, em hận anh! AAA."

Ngồi bật dậy, cô đem mọi thứ gần nhất hất thẳng xuống sàn nhà, ôm lấy cơ thể, gục đầu xuống run run khóc.

Nghe thấy tiếng động Thanh Trì dù đang bực tức nhưng vẫn chạy về phía cô.

Thấy thân ảnh nhỏ bé ngồi thu mình vào một góc, đôi vai bé nhỏ run run anh chợt yếu lòng.

Đúng ra lúc nãy anh không nên tức giận mà bỏ đi.

Đem cô ôm vào lòng, cánh tay vuốt ve tấm lưng cô an ủi.

"Trạch, đừng đi được không? Đừng rời xa em được không?"

Cảm nhận được cái ôm ấm áp, cô gắt gao níu lấy, đem anh ôm chặt, miệng không ngừng thì thào cầu xin.

Cái ôm này quen thuộc quá.

Mùi hương này cũng rất quen thuộc.

Vì cảm giác rất đỗi quen thuộc nên cánh tay Thiên càng ôm gắt gao hơn. Cả khuôn mặt cứ dịu vào ngực anh.

Trạch???

Cả người Thanh Trì chợt cứng lại, người cô gọi tên Trạch.

Là trùng hợp sao?

Anh chợt cúi xuống nhìn cô gái trong lòng một lần nữa nhưng không nhận ra được gì cả.

"Anh sẽ không, ngoan nào ngủ đi!"

Cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, anh đem Thiên dỗ ngọt.

Nếu cô còn tiếp tục dụi nữa chắc anh không kìm lòng được mà phạm pháp mất.

Trong lòng Thanh Trì, Thiên nở nụ cười mãn nguyện, tay vẫn ôm lấy anh dựa vào anh ngủ mất.

Nhất định là đem câu nói kia tưởng thật rồi!

Nhìn thấy khuôn mặt kia của cô, Thanh Trì chợt thấy coi thường bản thân.

Nguyên nhân coi thường???

Anh cũng không biết vì sao hết!

Đem cô một lần nữa ôm lên giường.

Vốn định để cô ngủ say rồi tách tay cô ra thế nhưng dù có gỡ thế nào vẫn không được.

Cả người anh đều bị cô quấn lấy thật chặt, không hề muốn buông ra.

Không thể gỡ được, anh cuối cùng cũng bỏ cuộc nằm xuống cạnh cô.

Tư thế này thuận tiện hơn nhiều, Thiên lập tức sán lại gần hơn, đem cơ thể dụi dụi trong lòng anh một trận nữa tìm tư thế thoải mái rồi mới an tâm ôm anh ngủ.

Thanh Trì cả người cứng đờ mặc cô ôm.

Cuối cùng cả hai dần chìm vào giấc ngủ.

An nhiên mà ngủ.

Vui vẻ biết bao.

--------------------------------------------------------

"Shit..." Suýt nữa văng tục.

Vừa tỉnh giấc, đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn của Thanh Trì.

Khoảng cách không gần, chỉ cần nhích thêm vài xen ti mét nữa là có thể môi chạm môi.

Không dám cử động, Thiên khẽ đảo mắt.

Ánh mắt chợt âm u. Bản thân cô vậy mà vẫn khư khư ôm chặt Thanh Trì không buông.

Hôm qua say quá...không phải là...

Cô trợn mắt không dám nghĩ tiếp.

"Không tiếp thu nổi?"

Âm thanh khàn khàn vừa tỉnh giấc của Thanh Trì vang lên khiến Thiên giật bắn người, tức tốc đem cả cơ thể tránh khỏi người anh.

Đang được ôm bỗng thấy trống trải, nhất thời Thanh trì vẫn chưa thích ứng khẽ nhăn mày.

"Không chịu trách nhiệm hay sao?"

Từ từ ngồi dậy, vẫn âm thanh ngái ngủ ấy, Thanh Trì đem cô ghẹo thành một đoàn.

"Trách nhiệm...gì chứ! Người uống say sẽ không biết gì hết!"

Thiên lắp bắp, cả khuôn mặt đã đỏ ửng.

Ngượng chết cô rồi.

Phải biết hôm qua hai người còn cãi nhau một trận, sau đó còn bỏ nhà ra đi nữa.

Ai mà biết sáng ra tỉnh dậy liền cứ thế ôm nhau rồi.

"Uống say? Uống say mà cũng có thể ôm chặt tôi không buông sao? Còn mở miệng níu kéo nữa. Quả thật là uống say mà!"

Thanh Trì cười cười, đem chăn gấp lại gọn gàng, miệng vẫn không ngừng nói.

Nhìn cô như này thật muốn bắt nạt.

"Anh câm miệng! Tôi chỉ là nhất thời! Lần sau tuyệt đối sẽ không níu kéo ôm ấp với anh!"

Biết rằng hành động tối qua của bản thân quá mức không thể chấp nhận được, cô chỉ có thể thỏa hiệp, nhượng bộ, ủy khuất chính mình.

"A...thế nào? Cô còn muốn ở quán bar ôm ấp níu kéo người đàn ông khác?"

Vừa nghe cô nói thế, máu ghen tuông của anh liền nổi lên, trừng mắt nhìn cô.

Ánh mắt trần trụi thật sự muốn đem cô trừng ra nước.

"Dù là thế nhưng tuyệt đối không phải anh!"

Thiên vẫn cứng họng, gân cổ vênh mặt nhìn anh.

"Có cần chúng ta tiếp tục chuyện đêm qua còn dang dở hay không? Để cô biết bản thân mình hiện đang là của ai?"

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống. Thanh Trì từng bước ép tới trước mặt cô nhấn mạnh từng chữ.

"Im miệng!"

Thiên rùng mình hét lên đẩy người ra rồi chạy biến vào phòng tắm.

Mặt đã đỏ như trái cà chua rồi.

Người phụ nữ này vậy mà lại tình nguyện với người khác chứ không phải anh!

Chết tiệt mà!

Thế nhưng nhìn khuôn mặt của cô lại chợt cười nhiều hơn một cái.

Chọc cô tâm trạng thật tốt.

------------------------------------------------------------

"Mẹ, sữa của con!"

Tiểu Minh ấm ức nhìn mẹ tu sạch cốc sữa của mình, trong khi đó cốc của mẹ thì còn nguyên.

"Mẹ xin lỗi, con uống của mẹ đi!"

Thiên ngớ người nhìn cái cốc trống rỗng trong tay ái ngại nhìn con trai. Tiện tay đem cốc của mình đẩy sang cho thằng bé.

"Hình như chị không thích ăn cà rốt mà!"

Vũ cắn đũa, cười như không cười nhìn Thiên.

"Hơ không sao, học ăn cho quen!"

Một lần nữa ngớ người, cười qua loa.

Miệng nói một đằng nhưng tay đã nhanh hơn đem toàn bộ chỗ cà rốt vừa gắp vào bát gắp ra, ánh mắt ghét bỏ nhìn chỗ cà rốt.

//Cà rốt nấc nghẹn. Mẹ nó rõ ràng tự mình gắp vào còn dùng ánh mắt ghét bỏ đó nhìn chúng nó. Đáng hận./

"Thiên, rơi hết thức ăn ra ngoài rồi kìa!"

Lần này bà Lâm cũng đành lên tiếng.

"Dạ...con..."

Đem đũa đặt thật mạnh xuống bàn, cô lúng túng, tay chân thừa thãi không biết làm gì.

"Không phải say rượu đến hỏng cả đầu óc rồi chứ!"

Cả nhà nhìn cô vẻ mặt hoài nghi.

Không phải hỏng thật chứ!

"Con đi học ạ!"

Không biết làm sao nữa, Thiên ôm cái cặp, mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

Thanh Trì cũng dừng đũa, nhìn dáng chạy trối chết của cô khóe miệng khẽ kéo lên.

Cô chính là vì chuyện tối qua và sáng nay mà thất thần.

Cứ nghĩ đến cảnh cô ôm Thanh Trì ngủ là lại đỏ mặt.

Còn chuyện sáng nay khi Thanh Trì muốn hai người tiếp tục chuyện dang dở kia nữa.

Cô thực sự không còn đầu óc đâu mà làm việc bình thường nữa.

Rốt cuộc tối qua là tên chết tiệt nào đưa cô về nhà vậy.

Cô không tin mình say rượu mà vẫn có thể gọi cho người mà mình ghét.

Vậy không lẽ là...

---------------------------------------------------

"Hắt xì..."

Đăng quyệt mũi. Từ sáng tới giờ cậu hắt hơi không biết mấy lần rồi.

"Không phải bị cảm rồi chứ con trai?"

Hai ông bà đều hướng mắt nhìn con trai đang không ngừng quệt mũi.

"Hừ... nhất định là con nhóc bảo bối của hai người đang rủa sau lưng con!"

Không cần nghĩ ngợi Đăng đã biết nguyên nhân.

Có thể khiến anh hắt hơi như này ngoài nó ra thì không còn ai khác.

Xem ra tối qua đã xảy ra chuyện gì đó!

Nghĩ thôi cũng thấy háo hức.

Tâm trạng đột nhiên tốt lên, Đăng lấy cặp đi làm.

Trước khi đi còn yêu đời quay sang hôn chụt vào má của ba mẹ rồi mới đi.

Hai vợ chồng ngồi ngơ ngác nhìn nhau.

Con trai hai người hôm nay bị sốt hay sao???

[Anh Trai Đẹp Zai: em gái tối qua sao rồi?]

[Phiêu Tuyết Xuyên Vân: Anh còn dám hỏi? Tối qua anh đưa em về đó?]

[Anh Trai Đẹp Zai: Đúng rồi! Hai đứa không phải trong lúc say làm gì đó chứ? Tình cảm thật tốt / mặt cười / ]

[Phiêu Tuyết Xuyên Vân: Anh chờ đi! ]

Đem điện thoại tắt cái rụp, kéo luôn acc của anh trai vào danh sách đen.

Dự cảm của cô không sai mà.

Cô nhất định phải bào thù.

Đăng nhìn avata đột nhiên tắt ngúm liền biết em gái đang tức giận.

Xem ra là anh khó sống rồi đây. Mau nghĩ cách giảng hòa thôi.

Làm việc tốt mà còn bị trách oan.

Số anh cũng thật khổ.

/Khóc một dòng sông./