Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 5




"Anh đã trở về!" Buổi tối Bạch Nham vừa vào cửa liền vội vã cầm đũa lên gắp món ăn đặt trên bàn mà Lâm Lam đã nấu.

Lâm Lam nghe tiếng đi từ phòng bếp ra nhìn thấy Bạch Nham không để ý đến tướng ăn, đi tới nhẹ nhàng vỗ tay của Bạch Nham nói: "Heo tham ăn, rửa tay trước đã!"

Bạch Nham bất đắc dĩ đặt đũa trong tay xuống, cười ngây ngô với Lâm Lam, nói: "Được rồi, anh đi liền, vợ đại nhân à!" Nói xong liền đi về phía toilet.

Lâm Lam sững sờ đứng tại chỗ, đây là lần thứ hai sau khi kết hôn Bạch Nham gọi cô là "Vợ", Bạch Nham luôn cẩn thận với cô như vậy, chỉ sợ không cẩn thận làm cô tức giận, một tiếng "Vợ" này cũng gọi dè dặt như thế, chỉ có lúc tính trẻ con của anh nổi lên thì mới không cần lo lắng quá nhiều mà gọi ra.

Bạch Nham đi từ toilet ra thấy Lâm Lam vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, dùng tay quơ quơ trước mắt cô, dùng ngón trỏ và ngón giữa điểm nhẹ trên trán cô, nói: "Làm sao vậy? Choáng váng sao?"

Lâm Lam lấy lại tinh thần nói: "Phòng bếp còn vài món ăn chưa bưng ra, em đi lấy."

Bạch Nham hôn nhẹ một cái trên mặt Lâm Lam, nói: "Cám ơn vợ!"

Lâm Lam nghe xong thân thể lại ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười với Bạch Nham rồi đi vào phòng bếp.

Thấy Lâm Lam phản ứng với mình như vậy, Bạch Nham bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ.

"Thím Trương, thím có biết hôm nay Lâm Lam đi ra ngoài vì chuyện gì không?" Sau khi ăn xong Bạch Nham nhân lúc Lâm Lam đi tắm nhanh chóng hỏi thím Trương.

"Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, sau khi cô Lâm nhận một cuộc điện thoại thì vội vã đi ra ngoài, hình như dáng vẻ rất khẩn trương."

"Thật sao? Đừng nói với cô ấy tôi hỏi thím chuyện này." Bạch Nham dặn dò thím Trương.

"Nghĩ tới Tô Ngọ Dương thật sự có thể khiến em khổ sở khóc nức nở thành như vậy? Chẳng lẽ anh cho em tất cả mọi thứ không thể khiến em cảm thấy hạnh phúc sao, cũng không thể để em quên cậu ấy sao? Lâm Lam, anh phải chờ tới ngày nào mới thật sự có thể thay thế Tô Ngọ Dương đây?" Bạch Nham tâm sự nặng nề ngồi trên ghế sô pha.

Lâm Lam tắm xong, ra khỏi phòng tắm đi tới ngồi vào bên cạnh Bạch Nham, tựa đầu vào vai của Bạch Nham, nhẹ giọng hỏi: "Bạch Nham, anh có muốn em sinh đứa bé trong bụng ra không?" Lúc nãy Lâm Lam đã nghĩ rõ ràng, Bạch Nham vì cô làm nhiều như vậy, cô không thể tiếp tục ích kỷ nữa, cô không thể luôn tổn thương Bạch Nham nữa. Chỉ cần Bạch Nham nói anh muốn cô bỏ đứa bé, cô liền tuyệt không tùy hứng khăng khăng làm theo ý mình mà giữ đứa bé lại nữa.

Bạch Nham giật mình nhìn Lâm Lam, anh biết cô luôn muốn sinh đứa bé này, "Làm sao vậy? Em không phải vẫn luôn mong chờ nó ra đời sao?"

Lâm Lam gối đầu trên vai Bạch Nham, hai tay nắm lấy tay của Bạch Nham đang đặt trên đùi, dịu dàng nói: "Bạch Nham, nếu anh không muốn đứa bé này thì chúng ta cũng không cần đứa bé này nữa."

Bạch Nham vừa nghe xong liền ngồi thẳng người lên, hai tay nâng mặt của Lâm Lam lên, sợ hãi lại lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Lam. Hôm nay Lâm Lam khiến anh cảm thấy rất không bình thường.

"Bạch Nham, anh muốn nó không?"

"Nếu em muốn thì chúng ta sẽ giữ nó lại, tất cả anh đều nghe theo em."

Lâm Lam nhìn chăm chú vào mắt của Bạch Nham, hỏi: "Bạch Nham, anh thật lòng sao?"

Ánh mắt của Bạch Nham kiên định, nói: "Thật lòng, chỉ cần là em muốn, Bạch Nham anh đều cam tâm tình nguyện cho em!"

Hai mắt của Lâm Lam mơ hồ nhìn Bạch Nham, dùng sức ôm Bạch Nham, cô biết anh nói thật lòng. Thứ nhất, chỉ cần nói láo, ánh mắt của Bạch Nham sẽ hoảng hốt, nhưng mới vừa rồi ánh mắt của anh kiên định, cô tin anh là thật lòng.

"Lâm Lam, em có thể đồng ý với anh một chuyện không?" Bạch Nham do dự hỏi.

"Ừ, chuyện gì?" Lâm Lam ngồi thẳng dậy đối mặt với Bạch Nham, hỏi.

"Có thể gọi anh một tiếng chồng không? Em chưa từng gọi anh như vậy!" Bạch Nham lo lắng nói ra chuyện mà mấy ngày nay anh vẫn giấu trong lòng.

"Chồng." Lâm Lam đau lòng nhìn Bạch Nham, một người xuất sắc như vậy lại khẩn cầu ở trước mặt cô khiến cô phải ra vẻ làm chuyện mà người vợ phải làm.

"Ừ, vợ." Bạch Nham nghe xong chỉ nhẹ nhàng ôm Lâm Lam, thật lâu mới nói.

"Anh muốn em gọi mấy lần cũng được!" Lâm Lam cũng bị cảm xúc của Bạch Nham lây nhiễm.

"Vợ!" Bạch Nham nhìn Lâm Lam, anh biết giờ phút này ở trong mắt trong lòng của cô chỉ có một mình Bạch Nham anh, xuất phát từ cảm động cũng được, nhất thời cũng được, anh đều không để ý. Anh tin ngày đó sẽ đến, ngày mà anh sẽ trở thành người duy nhất trong lòng cô. Bạch Nham cúi đầu nhẹ nhàng hôn Lâm Lam, dịu dàng rồi lại mạnh mẽ dây dưa với môi của Lâm Lam.

Nhìn món ăn đã được sắp xếp xong trên bàn, Lâm Lam thở nhẹ ra một hơi rồi đi tới ngồi trên ghế sô pha. Kể từ lần thím Trương có chuyện, Lâm Lam lại chuẩn bị bữa tối lần nữa xong sau đó Bạch Nham liền quấn lấy Lâm Lam, bữa tối nhất định chỉ ăn món ăn Lâm Lam làm. Lâm Lam cảm thấy ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên liền đồng ý với Bạch Nham, nghĩ đến vẻ mặt tùy hứng của Bạch Nham lúc đó Lâm Lam lại không nhịn được nhẹ giọng bật cười.

Cuộc sống bình thường mới là thật, bây giờ Lâm Lam mới cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Nhớ năm đó phòng có sáu người lúc nào cũng sẽ tụ tập lại một chỗ thảo luận chuyện kết hôn, khi đó cô bao giờ cũng buột miệng nói ra: tớ chỉ lấy người mình yêu. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại một chút, khi đó cô nói ra lời này thì cũng không nghĩ tới nếu cô yêu người kia mà người kia không yêu cô, vậy cô nên làm gì bây giờ, nên làm sao có thể chịu đựng nổi đây? Có thể lấy người mình yêu tất nhiên là tốt, nhưng với một người phụ nữ mà nói, lấy một người biết thưởng thức cô, coi trọng tài năng của cô, đây mới là kết cục tốt nhất của cô!

Trong bốn năm đại học cô vẫn biết Bạch Nham thích cô, nhưng khi đó trong mắt trong lòng của cô chỉ có một mình Tô Ngọ Dương, sao có thể nhận ra được Bạch Nham tốt chứ? Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô ở cùng với Bạch Nham, thế mà ngày này thật sự đã tới, thế nhưng cô lại yên lặng đón nhận, không còn là thời niên thiếu không phải người mình yêu thì không lấy. Cuộc sống không phải là một vở kịch, cô sâu sắc hiểu đạo lý này.

Mặc dù cuộc sống bây giờ bình thường, nhưng ở nhà làm một người vợ đúng nghĩa, mỗi ngày chuẩn bị bữa tối rồi chờ Bạch Nham về, Lâm Lam cảm thấy như vậy là đủ rồi. Không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần một động tác nho nhỏ trên bàn ăn là gắp thức ăn cho người kia thôi cũng đủ khiến lòng của Lâm Lam ấm áp rồi. Mặc dù chưa từng cùng Bạch Nham giúp nhau trong lúc hoạn nạn, nhưng là trong cuộc sống bình thường gặp chân tình. Tình yêu thời niên thiếu rung động lòng người cuối cùng cũng hóa thành một sợi tơ tầm thường, một chút chân thật, nghĩ tới đây trên mặt của Lâm Lam lại hiện lên nụ cười. Tuổi thanh xuân đi qua rồi gặp chân tình, có lẽ Bạch Nham cho cô cuộc sống như bây giờ mới đúng là ý muốn thật sự của cô.

"Tiểu Lam, anh đã về." Lúc Lâm Lam đang ngẩn người suy nghĩ thì Bạch Nham đã về.

Lâm Lam đứng lên đi tới bên cạnh Bạch Nham, cởi áo khoác, cất giày giúp anh, cuối cùng vẫn không quên nói một câu: "Anh cực khổ rồi!"

"Lúc anh vừa vào cửa thì thấy em ngồi cười ngây ngô trên ghế sô pha, có phải có chuyện gì vui không?"

"Hả! Em nào có cười ngây ngô chứ?"

"Anh biết rồi, nhất định là làm đồ ăn ngon cho anh!"

"Mèo tham ăn, anh lấy em chỉ vì để em làm đồ ăn cho anh ăn à!" Lâm Lam cố ý xoay người lại tranh cãi với Bạch Nham.

"Đó là đương nhiên nên mới lấy em làm vợ, thế nhưng vợ biết nấu ăn lại càng tốt!" Bạch Nham ôm Lâm Lam từ phía sau, nhỏ giọng nói vào tai cô.

"Được rồi, mèo tham ăn, đi rửa tay rồi ăn cơm!" Lâm Lam gỡ tay của Bạch Nham ra rồi đẩy anh đi về phía toilet, còn Bạch Nham thì vẫn là dáng vẻ vui tươi hớn hở đó.

Cái gọi là hạnh phúc chính là có một người nắm tay của bạn cùng bạn trải qua cuộc sống thường ngày.

"Vợ à, ngày mai là chủ nhật chúng ta đi dạo phố có được không?" Bạch Nham nói với Lâm Lam khi đang ăn cơm giữa chừng.

"Được! Lâu rồi em cũng chưa đi ra ngoài." Mặc dù ở nhà không cảm thấy buồn bực, nhưng quả thật đã lâu rồi Lâm Lam chưa ra ngoài đi dạo. Trước kia cô là một người hiếu động, lúc nào cũng giống như đứa bé quấn lấy Tô Ngọ Dương để anh ấy đi chơi với cô, nhưng bây giờ đã lâu rồi không đi ra ngoài, vì thế không chút suy nghĩ liền đồng ý.

"A!" Đã lâu rồi mới nhìn thấy người đến người đi trên đường lớn Lâm Lam vui vẻ hô lên.

Bạch Nham thấy Lâm Lam vui vẻ như thế cũng vui vẻ cười theo, nắm tay Lâm Lam đi vào trong đám người.

Lâm Lam nhìn hướng đi cảm thấy không đúng, có chút không hiểu hỏi: "Bạch Nham, cửa hàng tổng hợp không phải hướng này mà?"

Bạch Nham cười thần bí với Lâm Lam, nói: "Anh chợt nghĩ đến một chỗ rất hay!"

"Chỗ nào vậy?" Lâm Lam chớp mắt, tò mò hỏi.

"Giữ bí mật, em đến rồi biết!" Bạch Nham tiếp tục giả vờ thần bí.

"Thần bí thế!" Lâm Lam bĩu môi nói.

"Đến rồi, chính là chỗ này." Bạch Nham dừng lại chỉ vào đằng trước hăng hái nói với Lâm Lam.

Đi theo Bạch Nham, Lâm Lam chen lấn khiến đầu óc choáng váng, mơ màng, nhìn theo hướng tay của Bạch Nham ngay lập tức cả người liền tỉnh táo lại: "Hình dán (một phương thức chụp hình – tự chụp) sao?"

"Phải. Có được không?" Bạch Nham mong đợi nhìn Lâm Lam.

"Bạch Nham, chúng ta có thể không chụp không?" Lâm Lam làm sao cũng không ngờ Bạch Nham sẽ mang cô tới chỗ chụp hình dán.

Bạch Nham thất vọng nhìn Lâm Lam, nói: "Đã tới đây rồi thì chụp vài tấm đi, có được không?"

Lâm Lam cúi đầu làm bộ như không thấy ánh mắt thất vọng của Bạch Nham, kiên quyết lắc đầu một cái.

"Tiểu Lam, lúc kết hôn em nói không muốn chụp hình đám cưới anh đã đồng ý, hôm nay chụp vài tấm hình coi như là hình đám cưới của chúng ta đi? Có được không?" Bạch Nham dây dưa không bỏ qua.

Lâm Lam cúi đầu không phản đối cũng không đồng ý, Bạch Nham cứ tiếp tục dây dưa: "Tiểu Lam, trước kia em không phải thích nhất chụp hình dán sao, hôm nay sao vậy? Chụp vài tấm đi mà? Em xem anh chưa từng chụp chung vơi em! Không có hình đám cưới, chụp vài tấm hình dán coi như là bù lại một chút đi!"

Lâm Lam chần chờ một chút, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

"Cám ơn vợ!" Bạch Nham vui vẻ hôn nhẹ một cái vào mặt của Lâm Lam.

"Tiểu Lam, vẻ mặt của em quá cứng nhắc, làm vậy mới yêu nè!" Bạch Nham vừa nói vừa làm mẫu một vẻ mặt cho Lâm Lam nhìn.

Lâm Lam nhìn Bạch Nham, làm theo anh nhưng không được tự nhiên.

"Ừ, chính là vẻ mặt này, anh chụp đây!" Bạch Nham đắm chìm trong niềm vui được chụp hình chung với Lâm Lam nên không phát hiện ra vẻ mặt cô đơn của Lâm Lam.

"Tiểu Lam."

"Hả?"

Lâm Lam quay mặt qua nhìn Bạch Nham, không ngờ Bạch Nham lại cúi đầu hôn cô.

"Được rồi, Tiểu Lam em xem tấm này có đẹp không?" Bạch Nham chỉ tấm bọn họ hôn má nhau, nói.

"Bạch Nham, em đột nhiên cảm thấy rất mệt, chúng ta về đi có được không?" Lâm Lam nhìn tấm hình trước mắt mà có ngàn vạn suy nghĩ.

Bạch Nham nhìn ảnh chụp trên màn hình, hài lòng gật đầu một cái: "Được, chụp cũng được vài tấm rồi."

Sau khi lấy được hình, Bạch Nham thật cẩn thận bỏ vào túi tiền, nói với Lâm Lam đang đợi ở bên cạnh đã có chút phiền lòng nôn nóng: "Tiểu Lam, em thật sự không muốn xem hình sao?"

"Không cần, chúng ta đi thôi." Lâm Lam nói xong cũng không chờ Bạch Nham cùng đi.

Bạch Nham bất đắc dĩ kéo khóe miệng, cười khổ một tiếng rồi đi theo.

"Quý ngài, quý cô, tiệm áo cưới Tình Yêu Một Đời của chúng tôi đang mở hoạt động, hai người tham gia một chút chứ?" Bạch Nham và Lâm Lam im lặng đi trên đường lớn bị ngăn cản bởi một cô gái trẻ tuổi lễ nghi.

Lâm Lam không để ý, vượt qua cô gái kia đi về phía trước, trái lại Bạch Nham rất hăng hái, nói với cô gái kia: "Được, chúng tôi tham gia." Nói xong chạy tới kéo Lâm Lam nói: "Tiểu Lam, chúng ta tham gia được không?"

Lâm Lam vốn muốn cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn mặt của Bạch Nham tâm liền mềm đi.

"Cảm ơn quý ngài và quý cô!" Cô gái trẻ vừa thấy Lâm Lam đồng ý liền vội vàng nói: "Hoạt động lần này của chúng tôi có chủ đề là ‘câu chuyện hôn nhân’, ngài chỉ cần lên sân khấu cùng quý cô này kể lại chuyện tình yêu của hai người, sau đó hát song ca một bài hát tình yêu với quý cô này là được rồi. Chúng tôi sẽ chọn ra một cặp có câu chuyện hay nhất để trao cho bọn họ một phiếu giảm giá khi chụp hình cưới ở tiệm chúng tôi!" Cô gái nói tới đây lại quan sát Bạch Nham và Lâm Lam một chút, nói: "Quý ngài và quý cô vẫn chưa kết hôn chứ? Ở chỗ của chúng tôi còn có thể dành cho hai người một cơ hội cầu hôn lãng mạn!"

"Chúng tôi đã kết hôn rồi." Lâm Lam nhàn nhạt nói với cô gái.

"Hả, như vậy à! Vậy quý ngài này bỏ lỡ một cơ hội cầu hôn Romantic rồi!" Cô gái tiếc nuối nói.

Bạch Nham nghe cô gái nói có chút xấu hổ cười cười, Lâm Lam có thể đồng ý, anh đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi, những chuyện lãng mạn kia không liên quan tới hôn nhân của bọn họ.

"Tới rồi." Cô gái nói với hai người Bạch Nham.

Lâm Lam đã sớm nhìn thấy người ta tấp nập bên này, lúc này trên sân khấu là một người con trai nắm tay một cô gái đẹp hát 《 hạnh phúc ngọt ngào 》, hai người nắm tay nhìn nhau cười, tình cảm dịu dàng này lập tức cuốn hút người xem dưới sân khấu sau đó là một trận hoan hô.

"Quý ngài, đến lượt hai người." Trong tiếng vỗ tay của người xem cặp đôi kia nắm tay nhau đi xuống sân khấu xong, cô gái lễ nghi nói với hai người Bạch Nham.

Bạch Nham kích động nắm tay của Lâm Lam, hăng hái không thôi. Còn Lâm Lam thì vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Quý ngài và quý cô này thật sự là một đôi trai tài gái sắc, mọi người chắc chắn rất chờ mong câu chuyện tình yêu của hai người, có phải không?" Người dẫn chương trình cho hoạt động nói với mọi người ở dưới sân khấu để làm bầu không khí sôi nổi lên.

Lâm Lam không nói gì chỉ nhìn Bạch Nham, tình yêu của bọn họ chưa bao giờ bắt đầu làm sao có chuyện để kể chứ?

Bạch Nham gật đầu một cái với Lâm Lam, cầm micro lên dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Chuyện của tôi và Tiểu Lam thật ra rất bình thường, không có chuyện Romantic để nói, cũng không có lời thề dài đằng đẵng, chỉ có ngẩng đầu nhìn nhau cười, cho nhau một cái ôm ấm áp, vậy thôi tôi cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi! Mỗi sáng lúc tỉnh dậy có thể nhìn thấy vẻ mặt yên bình khi cô ấy ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của cô ấy; mỗi buổi tối cô ấy nấu đồ ăn xong rồi chờ tôi về; mỗi ngày sẽ nói với tôi ‘hoan nghênh về nhà!’; sẽ nói với tôi ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn; sẽ gắp món tôi thích ăn vào chén của tôi; sẽ. . . . . ." Bạch Nham nói rất bình tĩnh cũng rất chân thật, người xem dưới sân khấu thì im lặng nghe, lúc này mỗi người đều tin rằng cặp vợ chồng này rất hạnh phúc.

"Thật là một màn cảm động! Tôi nghĩ hôn nhân đáng quý là vì trong mỗi ngày bình thường luôn có một người sẽ im lặng ủng hộ bạn, cùng bạn trải qua mỗi ngày bình thường! Chúng ta hãy vỗ tay cho quý ngài và quý cô này!" Người dẫn chương trình nói xong liền là người vỗ tay đầu tiên.

"Vợ à, " Bạch Nham nói tiếp: "Trước kia vẫn không dám nói ra ba chữ kia vì anh cảm thấy mình nhỏ bé, anh không thể mang đến ánh sáng của ngôi sao cho em, nhưng anh lại bằng lòng cả đời này trở thành một viên bình thường làm bạn bên cạnh sao khi mặt trăng lên, dùng sự nhỏ bé, sự bình thường của anh để tôn lên vẻ đẹp và sự quý phái của em. Vợ à, anh yêu em!" Nói xong, Bạch Nham rốt cuộc cũng nhịn không được nữa kích động ôm lấy Lâm Lam.

Lâm Lam ôm Bạch Nham, lời nói vừa rồi của Bạch Nham vẫn còn vang vọng bên tai cô, anh nói mình là một viên bình thường sao, anh nhỏ bé khi đứng trước mặt cô sao. Vào lúc này Lâm Lam thật sự cảm động, có gia thế như vậy, có bằng cấp như vậy, Bạch Nham anh khi nào thì nhỏ bé, khi nào thì bình thường nhưng lại tự ti ở trước mặt cô như thế! Lâm Lam cô mới thật sự là một người nhỏ bé, tự ti, ích kỷ, cô làm sao mà xứng với mặt trăng trong lòng anh chứ?

"Quý ngài còn muốn nói gì với quý cô này nữa không?" Bầu không khí dưới sân khấu rất sôi nổi, người dẫn chương trình lại lợi dụng bầu không khí này muốn mang lại một cao trào tiếp theo.

Bạch Nham buông Lâm Lam ra, cầm micro nói: "Tôi nghĩ thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) cũng không biểu đạt được gì, tôi chỉ muốn dùng tiếng hát chân thật nhất để diễn tả tình cảm chân thật của tôi! Ngồi dựa lưng vào nhau ở trên thảm trải sàn nhà, vừa nghe nhạc vừa nói ra ước muốn của mình, em hi vọng anh ngày càng dịu dàng, anh hi vọng em đặt anh ở trong lòng. . . . . ."

Lâm Lam kinh ngạc đến ngây người nhìn Bạch Nham, cho tới bây giờ cô chưa từng nói với Bạch Nham cuộc sống mà cô muốn chỉ là có một người có thể đi cùng cô đến già, mỗi ngày yên lặng nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn thủy triều.

"Cho đến khi chúng ta già không đi được chỗ nào hết, anh vẫn coi em là bảo bối trong lòng bàn tay ——" Bạch Nham sửa lại lời bài hát, thâm tình hát, anh muốn nói với Lâm Lam cô muốn cuộc sống như thế nào, anh đều biết hết.

Hát xong thì bầu không khí dưới sân khấu đã sôi trào, Lâm Lam và Bạch Nham cũng không thể bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, Lâm Lam biết vào lúc này cô đã hoàn toàn xóa bỏ Tô Ngọ Dương ở trong lòng cô, cô làm sao nhẫn tâm tổn thương một Bạch Nham như thế này, làm sao nhẫn tâm không công bằng với anh đây?

"Bạch Nham, em yêu anh!" Lâm Lam thẹn thùng nói vào micro của người dẫn chương trình.

Khi Lâm Lam nói câu nói đơn giản "Em yêu anh" kia, Bạch Nham không dám tin nhìn Lâm Lam, anh chờ câu này lâu như thế, rốt cuộc cũng chờ được rồi. Vào lúc này khó nén lại tâm tình kích động, Bạch Nham lại ôm chặt lấy Lâm Lam.

"Tiểu Lam, hôm nay anh thật sự rất vui!" Trên đường về Bạch Nham vẫn rất kích động, tay cầm lái vẫn không ngừng run.

"Kẻ ngốc, không phải là một câu em yêu anh thôi sao? Sau này anh muốn em nói mấy lần cũng được!" Lâm Lam cười nhìn Bạch Nham vẫn đang vui vẻ không thôi, nói.

"Thật tốt quá, bây giờ anh muốn nghe!" Bạch Nham giống như một đứa bé đang đòi hỏi vậy.

Lâm Lam bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh."

"Không được, nhỏ quá, nghe không rõ! Không tính!" Bạch Nham không hài lòng lắc đầu một cái.

Lâm Lam cúi đầu hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói lớn tiếng vào lỗ tai của Bạch Nham: "Em yêu anh!"

Bạch Nham không ngờ Lâm Lam sẽ có động tác như vậy, cả kinh, tay cầm lái căng thẳng, xe không có báo hiệu trước liền ngoặt về phía cột điện ven đường. Bạch Nham vừa thấy liền vội vàng đạp phanh, thật may xe rốt cuộc dừng lại cách cột điện một mét.

Bạch Nham nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ ngực, nói giỡn: "Vợ à, sức mạnh của câu em yêu anh này thật sự không nhỏ!"

Lâm Lam cũng hoảng hồn giờ mới bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Bạch Nham, nói: "Cũng được, còn tưởng rằng cái mạng nhỏ này của em sẽ chết dưới tay anh chứ!"

"Anh làm sao chịu để vợ bị thương chứ! Vợ là bảo bối, anh yêu còn không kịp đó!"

"Chỉ biết miệng anh rất ngọt, lo lái xe đi!" Lâm Lam vừa gõ nhẹ lên trán của Bạch Nham vừa nói.

"Dạ, vợ đại nhân !" Bạch Nham làm ra bộ dáng cấp dưới phục tùng cấp trên, nói.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Trong một chuỗi tiếng cười, xe lại chạy tiếp, chạy về phía một cái tên là hạnh phúc.