Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 4




"Ngài Bạch đã chờ không kịp đứa bé ra đời liền nhanh chóng chuẩn bị đồ chơi cho con rồi! Sau này nhất định là một người ba tốt!" Lúc thím Trương đang sắp xếp lại đồ đạc thì cầm trống lắc ở trên tủ đong đưa.

Lâm Lam ngồi trên ghế sô pha cười nhàn nhạt, đó là Bạch Nham mua về mấy ngày trước, nói là trên đường thấy bộ dáng đong đưa trống lắc của một đứa bé thật đáng yêu, không nhịn được cũng mua một cái về.

"Chờ đứa bé ra đời, ngài Bạch nhất định sẽ mang những đồ tốt dành cho em bé về nhà!" Thím Trương vẫn nhận định Bạch Nham không chỉ là một người chồng tốt, mà cũng sẽ là một người ba tốt.

Lâm Lam nghe thím Trương nói chỉ cười nhìn tờ báo trong tay.

"Reng reng reng ——" Để tờ báo xuống, Lâm Lam cầm điện thoại lên: "Alo, xin chào!"

"Là Lâm Lam phải không." Mặc dù phía bên kia đặt câu hỏi nhưng lại dùng một giọng điệu khẳng định nói, "Bác là mẹ của Bạch Nham, chúng ta gặp mặt đi."

Lâm Lam cầm điện thoại cũng không dám nghĩ nhiều liền lên tiếng: "Dạ được."

Để điện thoại xuống, Lâm Lam mới phát giác đã kết hôn với Bạch Nham hơn một tháng thế nhưng cô một lần cũng không nghĩ tới gặp mặt mẹ của Bạch Nham, mà Bạch Nham lại không hề nói gì về chuyện này.

Lâm Lam nhanh chóng thay quần áo sau đó ra cửa, trên đường đi đều là khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, vì một tháng qua mình lại không nghĩ tới đi thăm người mẹ chồng này mà cảm thấy áy náy, hơn nữa sau khi mình và Bạch Nham kết hôn đây là lần đầu tiên gặp mẹ của anh mà khẩn trương.

Vào quán cafe Lâm Lam thấy mẹ Bạch Nham - Vệ Tương Lan ngồi một bàn gần cửa sổ. Chỉ thấy bà đang khuấy ly cafe chìm vào suy nghĩ.

Vệ Tương Lan thấy Lâm Lam tới, gật đầu với cô một cái, tỏ ý cô ngồi xuống. Sau khi Lâm Lam khom người chào bà liền ngồi xuống phía đối diện.

"Cô Lâm, không ngờ tới một ngày chúng ta sẽ lấy thân phận này gặp mặt nhau." Sau khi Lâm Lam ngồi xuống, Vệ Tương Lan uống cafe hơi cảm khái nói.

Lâm Lam chỉ nhìn bà, cười mà không lên tiếng.

"Tôi nghĩ với sự thông minh của cô Lâm đây, hẳn là đã đoán ra nguyên nhân hôm nay tôi hẹn cô ra đây rồi?" Vệ Tương Lan đặt ly cafe xuống, nói một cách đầy ý vị sâu xa.

"Lúc kết hôn không đi gặp ngài là sơ sót của cháu!" Lâm Lam cúi đầu nói.

"Cô Lâm, tôi vẫn luôn cho là cô và Tô Ngọ Dương là một đôi hiếm có, còn nghĩ rằng hai người sẽ. . . . . ." Vừa nói vừa khuấy cafe, "Không ngờ trái lại là Nham Nhi của chúng tôi có phúc cưới được cô!"

Lâm Lam bị lời nói của Vệ Tương Lan làm trong lòng sửng sốt hoảng sợ, Lâm Lam tin Vệ Tương Lan biết rất rõ ràng chuyện của ba người Tô Ngọ Dương, Bạch Nham và mình. "Có thể được Bạch Nham yêu thương như vậy là phúc của cháu."

"Nếu cô Lâm cũng cho rằng Nham Nhi yêu cô sâu đậm, vì cô mà không tiếc trở mặt với tôi nhiều lần, nó hy sinh vì cô như vậy tôi nghĩ cô Lâm có lẽ chỉ biết một mà không biết hai đúng không?" Vệ Tương Lan nói tiếp lời nói của Lâm Lam.

Lâm Lam càng nghe Vệ Tương Lan nói thì trong lòng càng hoang mang, một dự cảm chẳng lành dâng lên ở trong lòng cô.

"Với điều kiện của Nham Nhi muốn cô gái dạng nào mà không được, nhưng nó lại cứ cố chấp, không để ý tới sự phản đối của chúng tôi với cô. Nó vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cô Lâm, tới bây giờ cô đã làm gì vì Nham Nhi của tôi chưa?" Vệ Tương Lan không đợi Lâm Lam mở miệng lại nói tiếp.

"Cháu. . . . . ." Đối mặt với sự thật theo như lời nói của Vệ Tương Lan, Lâm Lam không biết nên nói gì. Cô biết Bạch Nham vốn đã quyết định kết hôn với một đại tiểu thư vừa ưu tú vừa có tiền, nhưng sau đó vì cô mà bỏ qua cuộc hôn nhân đó, lại không ngại đứa bé trong bụng cô, cùng nhau tiếp nhận. Trái lại, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ cô đồng ý lời cầu hôn của Bạch Nham là vẫn luôn lợi dụng anh, mặc dù bây giờ xem ra Bạch Nham hình như vì cô mà vô cùng hạnh phúc, nhưng cô biết điều Bạch Nham thật sự muốn cô lại không cho được. Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối Lâm Lam cô đều là một mình ích kỷ, mà Bạch Nham cũng cam tâm tình nguyện bao dung sự ích kỷ của cô.

"Cô Lâm, cô là người thông minh, hẳn là phải hiểu rõ Nham Nhi vì cưới cô mà chịu nhiều áp lực! Trước đây Nham Nhi có một người bạn gái, cô Lâm nhất định biết mà đúng không?" Vệ Tương Lan nói xong liếc mắt nhìn thăm dò Lâm Lam, "Nó vì cô không tiếc bỏ qua sự xác nhập của công ty hai nhà, lúc này cô Lâm hẳn là đoán được tổn thất bao nhiêu lợi ích."

Lâm Lam vẫn cúi đầu, gật đầu một cái.

"Rất nhiều việc mặc dù Nham Nhi không nói với cô, nhưng tôi nghĩ cô phải biết. Chuyện của cô và Tô Ngọ Dương mọi người đều biết, nhưng bây giờ lại sống chung với Nham Nhi, cô có biết những người đó nói nó thế nào, nghĩ nó thế nào không?" Vệ Tương Lan dừng lại nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam nghe Vệ Tương Lan nói vậy chỉ cảm thấy càng xấu hổ hơn, cúi đầu không nói lời nào. Vệ Tương Lan nói đúng, quả thật cô chỉ lo cho chính mình mà chưa từng nghĩ tới sẽ mang đến nhiều áp lực và phiền phức cho Bạch Nham.

Vệ Tương Lan thấy Lâm Lam không nói lời nào, cũng không hỏi, chỉ nói tiếp: "Tôi hẹn cô ra ngoài cũng không muốn thế nào hết. Mấy năm qua tình cảm của Nham Nhi dành cho cô tôi vẫn nhìn thấy, tôi biết cô là một cô gái tốt, nếu không phải lúc trước có Tô Ngọ Dương, tôi vẫn rất vừa lòng về cô. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng sẽ không làm chuyện chia rẽ hai người, nếu cô ở chung với Nham Nhi thì nên hoàn toàn kết thúc những chuyện đã qua. Cô mang thai đứa con của người khác ở chung với Nham Nhi, có nghĩ tới cảm nhận của nó không?"

"Bạch Nham nói anh ấy không để ý, anh ấy sẽ đối xử với đứa bé giống như con ruột của mình." Lâm Lam không lo lắng nói.

Vệ Tương Lan nhìn Lâm Lam cảm thấy rất buồn cười: "Cô Lâm, tôi vẫn luôn cho rằng cô là người thông minh, sao cô có thể nói ra lời nói giống như một đứa bé vậy! Mặc dù Nham Nhi nói vậy nhưng trong lòng nó thì chưa chắc không có những ý nghĩ khác. Người phụ nữ của mình lại mang thai đứa con của người khác, loại tâm tình này cô Lâm đã đặt mình vào nó để cảm nhận qua chưa?"

Hai tay của Lâm Lam nắm chặt đặt trên đùi, Vệ Tương Lan nói không sai, từ đầu cô đã không dựa trên lập trường của Bạch Nham mà nghĩ thay anh, bản thân vẫn luôn trốn tránh, trốn tránh Tô Ngọ Dương, cũng trốn tránh Bạch Nham. Bây giờ Vệ Tương Lan nói trúng tim đen của cô, khiến cô cảm thấy trong cuộc hôn nhân này cô có bao nhiêu ích kỷ!

Vệ Tương Lan nhìn Lâm Lam cắn chặt môi dưới của mình, ý vị sâu xa nói: "Nếu quyết định ở chung với Nham Nhi, tôi mong cô hãy bỏ đứa bé trong bụng."

Lâm Lam nghe Vệ Tương Lan nói, vẻ mặt sợ hãi nhưng ở trong dự đoán của mình, nhìn bà.

Cô vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Cô phải làm sao bây giờ? Bỏ đứa bé có thể chứng minh bọn họ đã từng ở chung? Cô không thể, đây là con ruột của cô, Tô Ngọ Dương đã không cần con nữa, nhưng cô không thể không cần con! Cô không thể vì sai lầm của người lớn mà trừng phạt con của cô, ngay cả cơ hội nhìn thế giới này cũng không có! Đã ích kỷ đến bây giờ vậy thì để cô ích kỷ tiếp đi!

"Thật xin lỗi!"

Nghe được Lâm Lam trả lời, từ lúc gặp mặt cho đến lúc này Vệ Tương Lan luôn luôn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười liền không còn: "Cô Lâm, tôi mong sau khi cô về sẽ suy nghĩ thêm một chút, việc cô và Nham Nhi kết hôn đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, tôi sẽ không nhượng bộ về chuyện này nữa. Tôi mong cô sẽ không nói với Nham Nhi về cuộc hẹn hôm nay của chúng ta." Nói xong cũng không nói thêm nữa, cầm túi xách rời khỏi.

Rời khỏi quán cafe, Lâm Lam cảm thấy hoảng hốt cả người, tại sao hạnh phúc luôn ngắn ngủi với cô như vậy. Lúc cô và Tô Ngọ Dương đang muốn nhìn kết quả tình yêu của bọn họ thì Tô Ngọ Dương đi; lúc cô nhìn thấy tương lai hạnh phúc của mình và Bạch Nham cũng là lúc cô phải trả giá là mất đi con của mình.

Lâm Lam cúi đầu ngẩn ngơ đi, cảnh tượng náo nhiệt trên đường người đến người đi, một gương mặt xa lạ thoáng qua trước mặt Lâm Lam, bọn họ vui vẻ, mỉm cười đi nhanh qua Lâm Lam.

Có người đã từng nói với cô, hạnh phúc rất đơn giản, một nụ cười của bạn chính là hạnh phúc. Nhưng bây giờ nụ cười của cô ở đâu? Hạnh phúc của cô ở đâu?

"Này, cô đi đường kiểu gì vậy?" Lâm Lam đang mơ màng cảm giác được vai ma xát với thứ gì đó, hình như có người đang mắng cô, liền ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt là một thiếu niên, đang nhẹ nhàng xoa vai cho cô gái bên cạnh cậu ta, "Sao cô đụng vào người khác lại không nói tiếng xin lỗi vậy?" Thiếu niên tức giận nói với Lâm Lam.

Nghe thiếu niên nói vậy, Lâm Lam mới nhận ra chỗ vai âm ỷ truyền tới đau nhức, xoa vai, mắt hơi mơ hồ nhìn đôi thiếu niên trước mắt nói: "Thật xin lỗi!"

"Được rồi, chúng ta đi thôi?" Thiếu nữ thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt thất hồn lạc phách của Lâm Lam, vội vàng nói với thiếu niên bên cạnh.

"Em còn đau không? Có nghiêm trọng không?" Trong từng câu hỏi quan tâm của thiếu niên, bóng dáng của thiếu niên và cô gái dần dần đi xa Lâm Lam.

Nhìn bóng dáng không rõ của một đôi ở xa xa, Lâm Lam cảm thấy trong lòng một trận chua xót, trong trí nhớ bóng dáng vui vẻ của một đôi dần dần rõ ràng.

"Lâm Lam, đỡ lấy!" Tô Ngọ Dương xoay người một cái ném bóng cho Lâm Lam.

Lâm Lam đang say mê động tác đẹp đẽ của Tô Ngọ Dương, đột ngột Tô Ngọ Dương ném bóng ngay giữa trán, "Ai ui!" Hét thảm một tiếng, Lâm Lam đặt mông ngồi xuống.

Tô Ngọ Dương thấy vẻ mặt say mê của Lâm Lam, chỉ muốn giúp cô trở lại bình thường, không ngờ sẽ đập vào cô, vội vàng chạy tới lo lắng hỏi "Không sao chứ, Lâm Lam?"

Lâm Lam cầm bóng bên cạnh lên ném về phía Tô Ngọ Dương, tức giận nói: "Anh thử bị đập vào xem liền biết có sao hay không!"

Đối mặt với bóng Lâm Lam ném qua Tô Ngọ Dương cũng không né, trái lại chạy về hướng bóng đập tới. Một tiếng "Ai ui!" của Tô Ngọ Dương giống như Lâm Lam bị bóng đập trúng rồi ngồi xuống.

"Anh là người điên, sao không né hả?" Lâm Lam quát to với Tô Ngọ Dương đang ngồi dưới đất.

"Không phải em mong anh bị bóng đập trúng sao? Anh đương nhiên đành phải ngoan ngoãn bị đập trúng rồi!" Tô Ngọ Dương xoa mông đứng lên, đi tới chỗ Lâm Lam.

Lâm Lam vươn tay nắm lấy tay của Tô Ngọ Dương đưa tới, thoáng cái đứng lên, phủi mông nói: "Em nói anh bị đập trúng anh liền thật sự bị đập trúng hả?"

"Đó là đương nhiên, lời nói của Lâm đại tiểu thư em, Tô Ngọ Dương anh có thể không nghe sao?" Tô Ngọ Dương nhẹ nhàng kéo Lâm Lam qua, ôm cô vào trong ngực, vừa kiểm tra cái trán của cô vừa dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"

Lâm Lam đẩy Tô Ngọ Dương ra, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Không đau, một chút vết thương nhỏ này Lâm Lam em sẽ sợ sao?"

"Vậy anh đã quên tên của em là Lâm Lam rồi!" Tô Ngọ Dương buông tay của Lâm Lam ra, nói.

"Cái đó, Ngọ Dương." Lâm Lam nhăn nhó nói.

"Hả? Thật rất đau sao?" Tô Ngọ Dương thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Lam cho là bị bóng đập trúng còn đau, lại đi tới trước mặt cô quan tâm hỏi.

"Không!" Lâm Lam vội vàng nhảy về sau một bước, "Sau này anh cũng sẽ quan tâm em như vậy sao?"

Tô Ngọ Dương nhìn dáng vẻ nhăn nhó này của Lâm Lam, lúc này mới hiểu được cô đây là xấu hổ, không nhịn được cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ đầu của cô nói: "Yên tâm, chỉ cần là chuyện của Lâm Lam anh sẽ luôn quan tâm. Nhìn dáng vẻ nhăn nhó này của em, anh nhìn cũng cảm thấy buồn cười!" Nói xong lại không nhịn được bật cười.

"Tô Ngọ Dương khốn kiếp, anh nói không giữ lời!" Lời nói ngày đó của Tô Ngọ Dương vẫn còn bên tai, bây giờ nghe mỗi một chữ đều giống như kim đâm, một kim lại một kim đâm vào lòng của Lâm Lam. Lâm Lam vô lực nâng hai tay lên xoa mặt, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa chảy ra.

"Lâm Lam, em làm sao vậy?" Cảm giác có người vỗ nhẹ vai mình, Lâm Lam nghĩ cũng không nghĩ liền bật thốt lên: "Ngọ Dương!"

Bạch Nham nghe Lâm Lam bật thốt lên hai chữ trên mặt thoáng qua một hồi đau đớn, lập tức liền thay bằng vẻ mặt quan tâm trước sau như một nhìn Lâm Lam, giúp cô lau nước mắt trên mặt nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Lam thấy sự đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất trên mặt của Bạch Nham, biết lời nói vừa rồi của mình lại làm tổn thương anh, lắc đầu nói: "Không phải anh ở công ty sao? Sao lại ở đây?"

"Anh đi ra ngoài bàn công việc, đi ngang qua đây tình cờ nhìn thấy em. Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Lâm Lam khóc thành như vậy, Bạch Nham vội vàng hỏi.

Lâm Lam lấy tay lau mặt nói: "Không có việc gì. Ban nãy không cẩn thận đụng vào người ta, không ngờ sẽ đau như vậy, nước mắt cũng chảy ra! Anh đừng cười em nha!"

"Trước đây chưa từng thấy em khóc vì những chuyện này, sao càng lớn càng thích khóc vậy! Đi thôi, anh đưa em về." Bạch Nham dĩ nhiên biết đó là cái cớ Lâm Lam lấy ra dọa anh, nhưng nếu cô không muốn nói thì anh cũng không muốn hỏi, anh không muốn chạm đến một số việc.

"Ừ, về nhà em làm đồ ăn ngon cho anh, buổi tối chờ anh về!"

"Được! Vậy em cần phải làm sao ăn thật ngon đó!"

"Đó là dĩ nhiên! Lâm Lam em làm gì đó có thể ăn không ngon sao?"

"Ha ha, anh đã chờ không kịp muốn ăn ngay lập tức rồi!"

Rất lâu sau đó Lâm Lam muốn có thể tiếp tục như thế với Bạch Nham thì thật tốt biết bao!