Thấy cô đứng cùng gương mặt sợ hãi nhìn mình,Chinh Phong liền thả lỏng mặt ra và nói:
"em không cần phải sợ tôi như thế,chuyện trả thù thì em cứ việc trả thù,nên nhớ kĩ trước em là công ty Đông Ấn sau em là tôi,có hiểu không?"
Ngọc Thanh liền hơi hoang mang,có phải cô chọc nhầm vào ổ lửa của Bắc Kinh không vậy, vốn dĩ cô nói đùa là tán tỉnh được Chinh Phong là nghĩ anh ta sẽ giống như người đàn ông khác, đều ham mê nữ sắc. Nhưng lần này cô nhầm to rồi, vậy mà anh ta lại nói rằng Chinh Phong của của cô.
Tối nay thật sự rất nhiều tin tức khiến cô giờ chưa tiếp nhận được nó một cách bình tĩnh,sau khi mời hai người họ vào nhà. Cô liền rót trà mời hai người họ, sau đó bèn từ chối lời giúp đỡ của Chinh Phong:
"tôi hiểu anh muốn trả ơn cho tôi nhưng không cần đâu ạ,công việc của anh trăm ngàn bộn bề như vậy,thật không dám,coi như tôi giúp anh là chuyện thường tình đi nhé"
Đông Chinh Phong nghe thấy thế liền nghĩ rằng có phải anh như Đông Nhất nói là anh doạ khiến cô sợ rồi?
Anh liền mở một nụ cười ngượng và sượng chưa từng có:"không sao,sau này em cũng là vợ của tôi thôi.Không cần khách sáo*
Ngọc Thanh liền sợ con người này tới phát hoảng luôn rồi, cười thôi mà có cần phải kinh dị như vậy không?Vậy mà bao cô gái muốn lên giường với anh ta à?Cô khinh.
Cô nhường anh cho bọn họ luôn này, chứ giờ chân tay cô bủn rủn hết ra rồi, vị này quả thực cô không muốn tiếp cận thêm nữa. Cô chỉ muốn đóng phim thôi mà, khó khăn như vậy sao.
Đông Nhất hiểu được cảm xúc của cô hiện tại bởi anh cũng đã từng trải qua vẻ mặt của người anh trai lạnh lẽo này nên đã lên tiếng xoá tan đi bầu không khí im lặng:
"Ngọc Thanh, cô cứ đóng phim đi, hãy nhiệt huyết hết mình vì công ty không cần để ý những lời anh trai tôi nói đâu, nếu cô gặp chuyện gì khó khăn anh ấy giúp đỡ lại là được đó mà"
Anh chỉ nói cho Ngọc Thanh biết vậy để cô an tâm chứ anh trai anh nào có như vậy, để cô gặp nguy hiểm thì anh trai anh sẽ như tàn khai sát giới mất, thật muốn trông thấy vẻ mặt đáng sợ như quỷ dữ này của anh.
Ngọc Thanh nghe nói vậy cũng không an tâm là mấy, bởi vì vị Đông Chinh Phong này nói là làm chẳng lẽ cô còn không biết tâm tư của hắn, xem rằng anh muốn theo đuổi cô à?Thật nực cười, cô chỉ là một con người nghèo đói này lấy thân phận đâu ra xứng với vị này.
Đông Chinh Phong không muốn cô tự ti về xuất thân liền nói:
"không cần sợ, tôi cần là cần em ở bên tôi suốt đời. Còn mấy thứ khác tôi mặc kệ chỉ cần em đồng ý bên tôi,ngay bây giờ tôi có thể đưa em tới cục dân chính.Tôi từng tuổi này rồi nói lời sẽ giữ lấy lời, không phải vì muốn báo đáp ơn cứu mạng năm ấy, mà là vì em hiện tại, ngay lúc này đây tôi muốn nói rằng tôi yêu em rất nhiều"
Đông Lục Nhất bất ngờ tới sắp ngồi không vững, trình thể hiện tán gái của anh trai cũng hoá thần nhập quỷ rồi. Không trách được anh trai anh, chỉ trách quá khứ của Ngọc Thanh có rất nhiều người yêu cũ mà thôi. Để tán được Ngọc Thanh e rằng trình tán gái của anh trai anh đành phải nâng thêm nhiều cấp khác nhau.
Ngọc Thanh nghe 5 từ "tôi yêu em rất nhiều"mà sởn gai sốc hết lên, cô chẳng tin lời nói này lại xuất phát ra từ miệng của một người đàn ông đầy uy lực trên mảnh đất Bắc Kinh này, không biết có biết bao nhiêu cảm xúc tâm tư đang rối bời trong cô, nhưng cô chỉ nói:
"Để một vài thời gian nữa nhé"