Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Chương 7: Chỉ là vô tình cứu giúp




Đông Lục Nhất vẫn còn ngồi cứng đờ người,không dám tin vào những gì tai mình nghe được,thế là Tiểu Thanh và anh trai mình đã gặp nhau và quen biết từ trước nên cô ấy mới can đảm nói rằng mình có thể tán đổ được Đông Chinh Phong?

Có rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu Đông Nhất thì anh trai anh đã lên tiếng

"Ba năm trước anh đánh nhau với một đám cướp,do chúng đông quá lên người của mình không đáp trả được,sau đó anh liền không may bị trúng đạn vào bả vai,anh dần ngất đi chính cô ấy đi qua và thấy anh gặp nạn nên cứu giúp,cô ấy còn nói anh nhớ rằng tôi Ngọc Thanh trong vòng 3 đến 4 năm sau tôi sẽ quay lại đòi ơn cứu mạng của tôi,anh nên nhớ đấy"

"lúc ấy cô ấy mạnh mẽ hoạt bát không biết giờ cô ấy thế nào nữa,sao lại lâm vào cảnh đường cùng như vậy,Ngọc gia thật ngu xuẩn,có cô con gái tốt như vậy lại bỏ mặc không lo"

Đông Chinh Phong vốn lâu nay kiệm lời,ít nói,lạnh như băng,nay lại trầm ấm dịu dàng nói nhiều về một người con gái như thế?Phải chăng cô gái này in sâu vào trong lí trí và con tim anh.

Đông Nhất lúc này vẫn chưa hoảng hồn,liền bị câu hỏi tiếp theo của anh trai mình lôi lại về hiện tại

"cô ấy ở đâu,dẫn anh qua đó,anh có vài lời muốn chuyển tới"

Đông Nhất không ngờ tiến tình lại nhanh tới như này,liệu có phải anh sắp có chị dâu rồi không?

"được rồi để em đưa anh qua đó,nhưng đừng doạ nạt người ta,thả căng mặt ra hộ em,sợ người ta chạy mất không muốn anh đền ơn nữa đâu đấy"-Đông Nhất dặn dò kĩ lưỡng người anh trai khô miệng này

"sao em nói lắm thế?có đi không?mau lên"-Chinh Phong sốt ruột không thôi,người con gái năm ấy để lại trong anh nhiều ưu tư cuối cùng lại xuất hiện đối mặt với anh trong tình cảnh này.

...

Ngọc Thanh vừa mới tắm ra,định cầm điện thoại lướt Shiba thì



Ting tong

Cô ra mở cửa,lập tức đập vào trước mắt cô là 1 Đông Nhất gương mặt hào hứng,1 người đàn ông lạ mặt,vẻ mặt rất lạnh lẽo dường như không có sức sống,nhưng lại nhìn rất cuốn hút,đứng thật lâu sau đó,người đàn ông cất lên tiếng

"sau bao năm,em quay lại gặp tôi với dáng vẻ như này sao Ngọc Thanh?Tôi là Đông Chinh Phong,là của Ngọc Thanh.Hãy nhớ kĩ đến lời nói ngày hôm nay"

Ngọc Thanh nghe câu nói này phát hoảng,cô chợt hoang mang người đàn ông trước mắt của cô chính là ông vua không ngai của Bắc Kinh-Đông Chinh Phong?

Nổi tiếng là lạnh lùng tàn ác nay lại đứng trước mặt cô nói những lời khó hiểu như thế

Đông Nhất kịp thời thấy được phản ứng của cô bèn nói

"Tiểu Thanh,cô đừng sợ,anh tôi vì muốn đáp trả công ơn cô đã cứu giúp anh ấy chữa vết thương ở bả vai do đạn vào 3 năm trước đó,đừng nói là cô quên rồi đó nhé"

Ngọc Thanh cứng đờ người thêm lần nữa,năm đó chỉ là vô tình cứu giúp,cô cũng chỉ nói vui đùa với anh ta một tí không ngờ lại là Đông Chinh Phong

Cuộc đời này có phải trêu đùa cô quá rồi phải không?

"ngài Đông đừng nói như vậy,tôi đây vinh dự mới cứu được ngài,không dám đòi ơn,năm đó chỉ là ngẫu nhiên cứu được thôi,ngài không cần khách sáo"

"vậy ý em không muốn tán đổ tôi?không muốn báo thù cho em có phải không?"

Lần này thì nguy to rồi,Ngọc Thanh cảm thấy như bị ám khí bủa vây vậy,sao anh lại biết cô về đây để trả đũa Ngọc gia vậy chứ?