1 Họ thực sự là cha con
Tôi nhìn ra mặt hồ Kinh Dạ, gọi liên tiếp mấy lần nhưng đều không thấy ông ta xuất hiện. Khi tôi đã nản lòng, không biết nên làm thế nào, thì Tinh Dã Kỳ bước vội đến phía tôi ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: "Công chúa Y Phạn Hi, bạn vừa gọi ai vậy?".
"Tôi gọi ai thì liên quan gì đến cô!" Tôi không khách khí trừng mắt nhìn Tinh Dã Kỳ. Mặc dù tôi rất cảm kích khi nhận được sự giúp đỡ của cô ta trong ngày hội thiếu nữ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ta và Quang Hựu Lý âm mưu hút hết linh lực của tôi mà hy sinh để đạt được mục đích ấy, tôi cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều.
"Bạn muốn gọi ai tất nhiên là quyền tự do của bạn, nhưng theo như những gì tôi biết, nếu như bạn gọi người đó ở đây, chỉ có thể là một người." Tinh Dã Kỳ hơi nheo mắt lại, hạ giọng. "Tôi muốn hỏi người bạn muốn gọi có phải là một người đàn ông có nước da ngăm đen, đôi mắt nghiêm nghị, cằm vuông vắn không?" "Bạn nói không sai, nhưng... tại sao bạn biết được?" Tôi cứ tưởng rằng chỉ có mình tôi mới có thể gặp được người đàn ông đó. Nhưng những gì Tinh Dã Kỳ miêu tả thì đúng là người đàn ông xuất hiện từ đáy hồ Kinh Dạ. Tôi hơi ngạc nhiên, nheo mày hỏi lại.
"Tất nhiên là tôi biết rồi. Hơn nữa, những gì tôi biết còn nhiều hơn những gì bạn được biết." Sau khi tôi thừa nhận, Tinh Dã Kỳ càng tỏ vẻ đau thương. Cô ta cũng hướng mặt ra phía hồ, đưa hai tay lên miệng thành hình cái loa, nhẹ nhàng kêu: "Cha! Con nhớ cha quá! Cha mau hiện lên đi!".
"Cha?" Mới vừa rồi tôi còn làm cho Tinh Dã Kỳ ngạc nhiên thì bây giờ, ngược lại đến lượt tôi kinh ngạc trước tiếng gọi của Tinh Dã Kỳ. Tôi nhìn làn da trắng trẻo, chiếc cằm xinh xắn trên khuôn mặt Tinh Dã Kỳ, không sao hiểu nổi, một người xinh đẹp như cô ta lại có mối quan hệ với người đàn ông trung niên nước da xám đen kia.
Tinh Dã Kỳ là tiểu thư thuộc giai cấp quý tộc của vương quốc Thần Hựu, phụ thân của cô ta có lẽ cũng nổi tiếng. Nhưng ngay lúc này, tôi lại không thể nhớ ra cha cô ta rốt cuộc là ai.
Thật kỳ lạ, vừa xong bất luận thế nào tôi cũng không thể gọi được người đàn ông đó xuất hiện. Nhưng chỉ cần Tinh Dã Kỳ cất tiếng, mặt nước hồ Kinh Dạ lại chuyển động dữ dội, màu đen mờ tối bao phủ lên màu nước xanh thăm thẳm. Sau một trận rung chuyển dữ dội, người đàn ông trung niên đó lại xuất hiện trên mặt hồ. Ánh mắt ông ta âu yếm như muốn ôm chặt lấy Tinh Dã Kỳ.
"Cha, cha... Đúng là cha sao?" Sau khi nửa thân trên của ông ta nổi lên mặt nước, Tinh Dã Kỳ vô cùng xúc động. Cô ta chạy lại mấy bước, đi xuống chỗ nước nông dưới hồ Kinh Dạ, đôi mắt ngấn lệ không ngừng gọi.
"Tiểu Kỳ!" Nhìn thấy Tinh Dã Kỳ đong đầy nước mắt, người đàn ông trung niên kia cũng không kìm được xúc động, mắt ngấn lệ. Ông ta đưa hai tay ra nắm lấy tay Tinh Dã Kỳ. Bốn bàn tay của họ nắm chặt lấy nhau không rời, dường như họ có rất nhiều điều muốn nói nhưng chỉ nhìn nhau nghẹn ngào, không nói nên lời.
"Phạn Hi, nào, chúng ta qua bên này." Thấy Tinh Dã Kỳ và cha cô ta tay trong tay nghẹn ngào. Quang Hựu Lý đến bên tôi, nắm tay kéo tôi ra xa hồ Kinh Dạ. Nhưng tôi kiên quyết vung tay anh ta ra, không muốn để anh ta chạm vào tôi.
"Phạn Hi, anh biết là anh sai, nhưng tình cảnh lúc này rất đặc biệt, em đừng cáu gắt làm ồn lên nữa, nghe lời anh đi!" "Hoàng tử Quang Hựu Lý, cậu không cần phải như thế." Người đàn ông trung niên thấy tôi và Quang Hựu Lý cứ lôi lôi kéo kéo, tình cảnh dễ khiến người ngoài trông thấy phải bật cười. Ông ta nhẹ nhàng buông đôi tay đang nắm chặt bàn tay Tinh Dã Kỳ xuống, vẫy tay về phía tôi. "Công chúa Y Phạn Hi, nào, qua đây!" "Vâng!" Thật là kỳ lạ, vừa nghe thấy yêu cầu của ông ta, đôi chân tôi tự nhiên nhanh nhẹn tiến về chỗ ông ta chỉ. Cảnh tượng này khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Quang Hựu Lý, bất luận ông ta bảo tôi làm gì, tôi cũng đồng ý.
"Cha, rốt cuộc cha đã làm gì với công chúa Y Phạn Hi? Tại sao cô ấy có thể nghe lời cha như vậy?" Tinh Dã Kỳ vô cùng kinh ngạc nhìn tôi đang lội xuống nước hồ giống như cô ấy, hỏi.
"Không có gì, cha chỉ cho cô ấy hiểu ra một số chuyện mà thôi." Người đàn ông trung niên trả lời qua loa, rồi đặt tay lên vai tôi chỉ Tinh Dã Kỳ giới thiệu: "Công chúa Y Phạn Hi, quên mất tôi chưa kịp giới thiệu, tôi là cha của Tinh Dã Kỳ. Tôi và Tiểu Kỳ đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, hôm nay có dịp gặp lại nên có chút xúc động, hy vọng cô không cười chê".
"Điều này..." Lời người đàn ông trung niên nói có chút hoang mang. Nếu như Tinh Dã Kỳ liên kết với Quang Hựu Lý bày mưu hút hết linh lực của tôi, vậy thì cha của Tinh Dã Kỳ đương nhiên phải đứng ra giúp đỡ mới đúng. Tại sao ông ta lại có "lòng tốt" tiết lộ bí mật của hai người đó cho tôi biết? Tôi suy nghĩ điều gì, cho dù không nói ra thành lời, nhưng cha của Tinh Dã Kỳ đều biết được. Đột nhiên, trong đầu tôi lại vang lên những tiếng "ù... ù", liền sau đó giọng nói của ông ta truyền đến tôi: "Công chúa Y Phạn Hi, tôi mới nói những bí mật của Tiểu Kỳ và Quang Hựu Lý cho cô biết, chỉ vì không muốn cô tiếp tục bị Quang Hựu Lý lừa gạt. Tiểu Kỳ là một cô gái thông minh, tôi đã dặn nó không được thông đồng với Quang Hựu Lý hãm hại cô nữa. Cho nên, bây giờ cô chỉ cần đối phó với Quang Hựu Lý là được".
"Thì ra là như vậy, cảm ơn ông đã chỉ dạy.
Có điều, ông là cha của Tinh Dã Kỳ, vậy ông cũng thuộc dòng dõi quý tộc quyền cao chức trọng sao?" Tôi đã hiểu rõ được lý do tại sao cha của Tinh Dã Kỳ lại làm như thế. Tôi tin lời ông ta, nhưng cũng không thể nén nổi sự tò mò muốn biết được thân phận thật của ông ta.
"Tôi là Tinh Dã Nộ, trước đây từng là tướng lĩnh của vương quốc Thần Hựu, vì bất đồng với hoàng tử Quang Hựu Lý, cậu ta liền đặt điều nói xấu tôi với quốc vương Thần Hựu, quốc vương liền tìm cớ cầm tù tôi, đã hơn một năm nay tôi không được gặp Tiểu Kỳ." "Tôi hiểu rồi!" Sau khi biết được nguyên nhân khiến Tinh Dã Nộ bị giam cầm dưới đáy hồ Kinh Dạ, tôi đưa mắt nhìn sang Quang Hựu Lý, sắc mặt anh ta không được tốt lắm, tôi càng thấy coi thường anh ta.
2 Bóp nghẹt cổ
Cuộc đối thoại ngắn gọn với Tinh Dã Nộ đã giải tỏa mọi nỗi nghi hoặc trong lòng tôi. Sau khi những tiếng "ù... ù" trong đầu tôi biến mất, tôi vô cùng xem thường Quang Hựu Lý. Tinh Dã Kỳ cũng dần bình tĩnh lại. Cô ta kéo tay Tinh Dã Nộ, khuôn mặt đầy lo lắng.
"Cha, con thấy mái tóc của công chúa Y Phạn Hi đã trở lại như xưa, cha đã giúp cô ấy phải không ạ?" Tinh Dã Kỳ nhìn mái tóc xoăn màu vàng óng ánh trên đầu tôi.
"Mái tóc của công chúa Y Phạn Hi đúng là do cha giúp cô ấy. Cha cũng đã giúp cô ấy khôi phục lại ký ức suốt một năm trời qua." Tinh Dã Nộ nhìn tôi, trên khuôn mặt thoáng nét cười.
"Công chúa Y Phạn Hi, cô nói đi." "Đúng vậy." Tôi gật đầu. Mặc dù trong ký ức một năm qua có rất nhiều chuyện tôi không muốn nghĩ đến, nhưng mất trí nhớ tuyệt đối không phải là cách trốn chạy mãi mãi. Tinh Dã Nộ có thể giúp tôi khôi phục lại ký ức đó, trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
"Tinh Dã Nộ, ông..." Khác hẳn với sự cảm kích của tôi, sau khi Tinh Dã Nộ thừa nhận đã giúp tôi khôi phục lại đoạn ký ức đó, sắc mặt Quang Hựu Lý vốn đã khó coi, giờ đây càng sạm lại. Anh ta trợn mắt, trừng trừng nhìn Tinh Dã Nộ, giận dữ hét lên: "Một mình ông, tại sao có thể liên hệ được với Phạn Hi? Ai cho phép ông làm điều đó hả?".
"Quang Hựu Lý, anh cũng nên tôn trọng người lớn một chút. Dù thế nào thì Tinh Dã Nộ cũng là cha của Tinh Dã Kỳ, thái độ của anh có phần hơi thái quá rồi đấy." Thái độ tồi tệ của Quang Hựu Lý khiến tôi cảm thấy không thoải mái, lên tiếng nói giúp Tinh Dã Nộ.
"Phạn Hi, em không biết đâu, chính con người này, ông ta, ông ta..." Quang Hựu Lý không thể nghĩ được là tôi lại có thể đứng về phe Tinh Dã Nộ. Anh ta sững sờ trong giây lát, không nói hết câu. Cuối cùng anh ta vung tay áo chỉ thẳng vào mặt Tinh Dã Nộ nói: "Anh thừa nhận một điều, em đã bị mất trí nhớ của hơn một năm nay, nhưng em đừng hiểu lầm, người thực sự hại em mất trí nhớ chính là Tinh Dã Nộ".
"Anh không cần phải nói dối, rõ ràng chính anh đã làm, lại còn cố tình đổ hết tội lỗi lên đầu Tinh Dã Nộ sao?" Hiện giờ tôi vô cùng thất vọng trước một kẻ càn quấy như Quang Hựu Lý. Bất luận anh ta nói gì, tôi đều không muốn nghe, càng không muốn tin.
"Y Phạn Hi, em thật là... không phân biệt được đúng sai, thật không thể cứu vãn nổi." Quang Hựu Lý rất ít khi thấy tôi đối đầu gay gắt với anh ta, nên không biết phải nói gì nữa.
"Haizzz..." Tôi ngẩng cao đầu, không muốn tranh cãi với anh ta làm gì.
"Cha, ngoài việc giúp công chúa Y Phạn Hi khôi phục lại trí nhớ, cha còn làm gì nữa?" Tinh Dã Kỳ thấy tình hình giữa tôi và Quang Hựu Lý trở nên căng thẳng nên mơ hồ cảm nhận thấy có điều gì đó bất thường, liền quay sang hỏi Tinh Dã Nộ.
"Cha chỉ cho công chúa Y Phạn Hi biết tất cả những gì diễn ra trong ký ức hơn một năm của cô ấy, ngoài ra không làm chuyện gì khác." Tinh Dã Nộ trả lời thành thực.
"Nếu đúng là cha đã nói toàn bộ sự thực cho công chúa Y Phạn Hi biết, vậy tại sao cô ấy và hoàng tử Quang Hựu Lý lại cãi nhau gay gắt như vậy? Có lẽ còn có điều gì đó khuất tất bên trong?" Tinh Dã Kỳ phát hiện ra điều gì đó, cô ta kéo mạnh cánh tay Tinh Dã Nộ, lo lắng hỏi. "Cha, chắc chắn cha còn có chủ ý khác nữa. Lần trước quốc vương nhân từ chỉ nhốt cha xuống đáy hồ Kinh Dạ, nếu cha còn muốn làm những việc xấu, thì lần này không thể dễ dàng thoát tội được nữa đâu." "Tiểu Kỳ, con là con gái yêu duy nhất của cha. Cha thế nào chẳng lẽ con còn không rõ sao?" Tinh Dã Nộ nắm tay Tinh Dã Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta. "Hơn một năm trời bị giam giữ ở đây, cha đã nghĩ ra rất nhiều chuyện, đối với cả quyền lực và danh vọng đã không còn cố chấp như trước kia. Bây giờ cha chỉ hy vọng con có thể có được một cuộc sống tốt đẹp, như vậy là cha yên tâm rồi." "Cha..." Những lời nói chân thành của Tinh Dã Nộ khiến cho Tinh Dã Kỳ vô cùng cảm động. Cô ta mím chặt môi, đôi mắt ngấn lệ, chỉ muốn lao vào vòng tay Tinh Dã Nộ.
"Tinh Dã Kỳ, trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, bạn hãy tránh xa cha bạn một chút thì tốt hơn." Quang Hựu Lý không thể kéo tôi đi, nhưng anh ta lại có thể kéo được Tinh Dã Kỳ. Anh ta bước lên phía trước kéo Tinh Dã Kỳ đứng sang một bên. "Chúng ta còn chưa biết rõ rốt cuộc cha bạn đã nói với Phạn Hi những gì.
Để đảm bảo an toàn cho bạn, bạn không nên ở gần cha bạn như vậy." Tận mắt chứng kiến Quang Hựu Lý đang tìm mọi cách để chia tách hai cha con Tinh Dã Nộ và Tinh Dã Kỳ, tôi càng tin rằng con người Quang Hựu Lý đúng như những gì Tinh Dã Nộ nói, đó thực sự là một tên tiểu nhân bỉ ổi, ỷ quyền cậy thế, đổi trắng thay đen. Quang Hựu Lý kéo Tinh Dã Kỳ đứng một bên cách hồ Kinh Dạ mấy bước. Còn tôi thì làm ngược lại, chủ động tiến lên phía trước mấy bước, lội sâu xuống hồ, tôi chỉ còn cách Tinh Dã Nộ chưa đầy một cánh tay.
"Hoàng tử Quang Hựu Lý, tôi không biết cậu sẽ làm thế nào để biết được những chuyện khác mà tôi đã nói với Y Phạn Hi, nhưng có một chuyện cậu nên sáng suốt, đó chính là..." Sau khi Quang Hựu Lý kéo được Tinh Dã Kỳ đứng xa bên hồ, còn tôi đứng ngay sau Tinh Dã Nộ, Tinh Dã Nộ lạnh lùng cười lớn, đưa tay ra bóp mạnh cổ tôi. "Tôi không có ý định tha cho Y Phạn Hi, tôi muốn cô ta phải chết trước mặt cậu." Trong nháy mắt, cổ tôi bị bóp nghẹt, tôi bị ông ta nhấc bổng lên, hai chân lơ lửng giãy giụa trên không. Tôi đưa hai tay nắm lấy tay Tinh Dã Nộ, tìm cách để ông ta nới lỏng tay ra. Nhưng tất cả những nỗ lực của tôi đều trở nên vô nghĩa, Tinh Dã Nộ càng bóp chặt tay hơn. Chỉ trong mấy giây bị ông ta khống chế, sắc mặt tôi đã trở nên tái mét, tôi không nói thành lời.
Sự việc xảy đến quá bất ngờ khiến Quang Hựu Lý và Tinh Dã Kỳ đều kinh ngạc đến sững sờ. Quang Hựu Lý vội vàng chạy lên mấy bước để kéo tôi lại, nhưng không thể được. Anh ta dùng linh lực của mình để thúc ép Tinh Dã Nộ buông tay, nhưng trình độ của anh ta không thể đấu nổi với Tinh Dã Nộ. Cuối cùng, anh ta bất lực đứng nhìn tôi bị Tinh Dã Nộ đưa ra giữa hồ.
"Cha, cha không thể làm như vậy được.
Nếu cha làm hại công chúa Y Phạn Hi, cô ấy nhất định sẽ không phục." Tinh Dã Kỳ cũng lao lên phía trước hoảng hốt yêu cầu Tinh Dã Nộ thả tôi ra. "Cha, chẳng phải cha đã nói tất cả quyền lực và danh vọng cha đều không màng tới sao? Trước đây hai nước Thần Hựu và Y Tỉ đều tha chết cho cha một lần, xin cha hãy thả công chúa Y Phạn Hi ra!" "Tiểu Kỳ, chỉ vì cha muốn tốt cho con, chỉ cần Y Phạn Hi chết là cô ta sẽ không thể độc chiếm Quang Hựu Lý, đến lúc đó chính là cơ hội tốt cho con." Trước những lời cầu xin của Tinh Dã Kỳ, bàn tay Tinh Dã Nộ dường như đã nới lỏng hơn một chút, nhưng rất nhanh sau đó, ngón tay ông ta lại thắt chặt hơn. Tôi thấy trước mắt mình lại bắt đầu xuất hiện những điểm màu trắng, dường như tôi không thể thở được nữa.
"Cha, từ trước đến nay con luôn luôn sùng kính cha, nhưng lần này cha thật sự đã sai rồi!" Biết Tinh Dã Nộ vì mình mà hãm hại tôi, lại thấy tôi càng ngày càng ngập sâu xuống hồ, Tinh Dã Kỳ càng lo lắng. Cô ta vừa đưa tay ra phía trước vừa nói: "Cha, nếu cha hại chết công chúa Y Phạn Hi, nhất định cha sẽ bị quốc vương Y Tỉ hỏi tội và không tránh khỏi tội chết. Đến lúc đó nhất định con sẽ chết theo cha, không sống trên thế gian này nữa".
3 Tập hợp tất cả sức mạnh phép thuật
"Tiểu Kỳ, con..." Lời nói của Tinh Dã Kỳ khiến cho Tinh Dã Nộ vô cùng kinh hãi. Ông ta dường như đã quên mất bàn tay còn đang bóp nghẹt cổ tôi, không đưa tôi chìm sâu xuống lòng hồ Kinh Dạ nữa, kinh ngạc dừng lại ở nơi rộng rãi bằng phẳng. "Tại sao con có thể có những suy nghĩ như vậy? Đời cha đã hỏng rồi, con tuyệt đối không được đi theo con đường của cha." "Con cũng không muốn như vậy. Cha, cha hãy dừng tay lại, bây giờ dừng tay vẫn còn chưa muộn!" Tinh Dã Kỳ vẫn giữ vẻ mặt đau khổ, tiếp tục khuyên nhủ cha. Cô ấy quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng của Quang Hựu Lý, lớn tiếng giục: "Hoàng tử Quang Hựu Lý, hãy mau tập hợp tất cả sức mạnh của bạn để đoạt lấy công chúa Y Phạn Hi về".
Quang Hựu Lý cảm thấy sức mạnh phép thuật của mình không bằng Tinh Dã Nộ nên không có cách nào cứu được tôi, tỏ ra rất nôn nóng. Câu nói "tập hợp tất cả sức mạnh" giống như tia chớp thắp sáng màn đêm đen tối trong đầu anh ta. Anh ta lấy từ ngực ra chiếc vòng thạch anh tím mà lúc trước tôi để lại trên chiếc bàn dài, đeo lên cổ tay phải, sau đó lại lấy chiếc đũa phép thuật luôn mang theo bên mình ra, chĩa vào cánh tay Tinh Dã Nộ đang bóp nghẹt cổ tôi, bắt đầu niệm thần chú.
Quang Hựu Lý tập hợp tất cả linh lực của mình và chiếc vòng thạch anh tím lại. Lúc này sức mạnh phép thuật của anh ta đã cao hơn Tinh Dã Nộ. Chỉ trong nháy mắt, từ cây đũa phép thuật phát ra một tia sáng màu trắng chói mắt, truyền thẳng tới bàn tay Tinh Dã Nộ.
Tia sáng màu trắng ấy lập tức khiến cho Tinh Dã Nộ cảm thấy đau đớn. Nhưng ông ta vẫn kiên quyết kéo tôi chìm sâu xuống lòng hồ Kinh Dạ. Trước tình hình ấy, Quang Hựu Lý nhanh chóng niệm thần chú. Ánh sáng từ cây đũa phép thuật từ màu trắng biến thành màu vàng. Tia sáng vàng nóng bỏng nhằm thẳng tay Tinh Dã Nộ, nhiệt độ và sức nóng vượt qua linh lực của ông ta, đủ để bao vây lấy ông ta. Ông ta vẫn không cam tâm nhưng không thể nới lỏng tay ra.
Vì Tinh Dã Nộ buông tay, người tôi mềm nhũn rơi xuống mặt hồ. Quang Hựu Lý lập tức bay lên phía trước, cánh tay rắn chắc của anh ta kéo lấy tôi. Nhưng vì trước đó, để đối phó với Tinh Dã Nộ, anh ta đã bị tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên không thể đưa tôi bay quá lâu. Sau khi bay cách xa mặt hồ, chúng tôi rơi xuống bên hồ Kinh Dạ.
Trong khi rơi xuống, anh ta vẫn không quên ôm chặt lấy tôi, dùng thân mình đỡ lấy tôi, không để tôi phải chịu bất kỳ một sự va đập nào. Nhưng vì lúc trước bị Tinh Dã Nộ bóp nghẹt cổ một lúc lâu, ý thức của tôi vẫn chưa hồi phục. Quang Hựu Lý nhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi.
"Phạn Hi, em cảm thấy sao rồi, có nhìn thấy anh không, có thể trả lời anh không?" "Quang Hựu Lý..." Một lúc lâu sau ý thức và hơi thở của tôi mới dần hồi phục lại. Tôi từ từ giơ tay lên chạm vào Quang Hựu Lý. Vì tổn hao quá nhiều linh lực nên mặt tôi đẫm mồ hôi.
"Được rồi, được rồi Phạn Hi, chỉ cần em không sao là tốt rồi, không cần nói thêm gì nữa, cố gắng giữ gìn sức khỏe đã." Quang Hựu Lý lại ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: "Vừa rồi lúc Tinh Dã Kỳ đang thuyết phục Tinh Dã Nộ, anh đã phát tín hiệu truyền đến hoàng cung Y Tỉ và Thần Hựu, chắc là không lâu nữa sẽ có người đến cứu chúng ta. Phạn Hi, bây giờ em hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một chút đi, không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì".
"Vâng!" Tôi nắm chặt lấy vạt áo Quang Hựu Lý, nép đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập quen thuộc của trái tim anh. Tôi đã dần bình tĩnh trở lại sau khi bị của Tinh Dã Nộ uy hiếp, nhưng tôi vẫn cảm thấy nghi hoặc. Quang Hựu Lý, rốt cuộc anh là người như thế nào? "Thật là khả ố!" Tinh Dã Nộ thấy Quang Hựu Lý và tôi đang ôm chặt lấy nhau bên hồ Kinh Dạ, tức giận nắm chặt hai tay lại, bắt đầu niệm thần chú. Có lẽ ông ta muốn nhằm lúc Quang Hựu Lý đang tổn hao nhiều linh lực để tiếp tục tấn công chúng tôi.
"Hoàng tử Quang Hựu Lý, công chúa Y Phạn Hi, hai người không sao chứ?" Tinh Dã Kỳ chạy đến bên chúng tôi lo lắng hỏi.
"Chúng tôi không sao." Quang Hựu Lý lắc đầu không nói được nhiều. "Phạn Hi cần nghỉ ngơi, tôi sẽ ở bên cô ấy!" "Cha, xin cha đừng làm như vậy nữa." Sau khi chắc chắn Quang Hựu Lý và tôi không có chuyện gì đáng lo ngại, Tinh Dã Kỳ lại lội xuống hồ Kinh Dạ, nhìn Tinh Dã Nộ lớn tiếng cầu xin: "Con đường tương lai của con, con đã có dự định rồi, xin cha chớ bận tâm. Hoàng tử Quang Hựu Lý và công chúa Y Phạn Hi thật lòng yêu thương nhau, cha không nên chia rẽ họ".
"Không có cách nào để con có được Quang Hựu Lý, vậy hãy để hai người họ sống chết bên nhau!" Đôi mắt giận dữ ngầu đỏ của Tinh Dã Nộ nhìn trừng trừng vào Quang Hựu Lý đang ôm chặt lấy tôi, miệng vẫn niệm thần chú. Chỉ trong nháy mắt, trên tay ông ta xuất hiện một thanh kiếm dài sắc nhọn, trông rất giống với cây kiếm Quang Hựu Lý dùng để đâm tôi trong ký ức.
"Cha, không được!" Tinh Dã Kỳ kêu lên thất thanh. Tinh Dã Nộ từ từ nâng cây kiếm sắc nhọn nhằm thẳng chỗ tôi và Quang Hựu Lý lao tới. Tình hình nguy cấp, Quang Hựu Lý đứng bật dậy tập hợp chút linh lực còn lại để bảo vệ tôi, kéo tôi lùi lại phía sau, cố gắng tránh khỏi cuộc tấn công trong cơn tức giận của Tinh Dã Nộ.
Khi Quang Hựu Lý và tôi đang bị dồn vào thế bất lợi, đột nhiên những tiếng "cộp... cộp" vang lên từ bốn phía của rừng Ngân Vu. Tiếp theo, một trận cuồng phong dữ dội kéo theo bụi và cát trắng phủ mờ hồ Kinh Dạ, những tiếng "tu... tu" khá rõ khiến tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn Quang Hựu Lý. Một lúc sau, gió lặng, bụi mờ tan dần, vây kín bốn bên hồ Kinh Dạ lúc này là những võ sĩ phép thuật với áo giáp hai màu xanh - trắng. Võ sĩ mặc áo giáp trắng rất quen thuộc với tôi, họ là những võ sĩ phép thuật của hoàng cung Y Tỉ. Võ sĩ mặc áo giáp xanh, mặc dù tôi chưa gặp bao giờ nhưng đã có lần Quang Hựu Lý nói với tôi đó là màu sắc phân biệt võ sĩ giữa hai nước Y Tỉ và Thần Hựu nên chắc hẳn đó là những võ sĩ của vương quốc Thần Hựu.
4 Vô tình sát hại con
Vì các võ sĩ phép thuật của hai nước Y Tỉ và Thần Hựu đã kéo đến, Tinh Dã Nộ rơi vào tình thế bất lợi. Ông ta không ngờ sự việc lại diễn biến như thế này. Thanh kiếm trong tay ông ta vốn đang chĩa thẳng vào Quang Hựu Lý từ từ hạ xuống. Ông ta kinh ngạc nhìn các võ sĩ vây kín bốn bên, nắm chặt thanh kiếm không ngừng chĩa về các hướng, như thể đợi thời cơ thuận lợi để tấn công.
"Cha, hiện giờ võ sĩ của Y Tỉ và Thần Hựu đều đã đến, quốc vương hai nước cũng sắp đến rồi, cha không thể làm hại hoàng tử Quang Hựu Lý và công chúa Y Phạn Hi được nữa. Cha hãy mau mau buông kiếm xuống, đợi sau khi hai vị quốc vương đến hãy nhận tội với họ!" Sau khi nhận thấy võ sĩ hai nước đã đến kịp để bảo vệ tôi và Quang Hựu Lý, Tinh Dã Kỳ dần yên tâm, tiếp tục dùng những lời lẽ thiết tha thuyết phục Tinh Dã Nộ, hy vọng ông ta có thể bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng.
"Tại sao cha phải nhận tội? Cha không có tội gì cả." Thái độ cầu khẩn của Tinh Dã Kỳ không khiến cho Tinh Dã Nộ hồi tâm chuyển ý, trái lại ông ta còn ngẩng đầu cười lớn, ngực rung lên mạnh mẽ. "Tinh Dã Nộ này vốn dĩ có thể ngồi vào vị trí quốc vương của Thần Hựu, thậm chí cả đế vương Tây Ma, là bọn họ không biết đến nặng nhẹ, tốt xấu mà cản trở cha trên con đường tiến vị, không những không ngoan ngoãn cúi đầu mà còn muốn cha phải nhận lỗi.
Họ dựa vào cái gì?" "Cha, cha nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu quốc vương Y Tỉ và Thần Hựu nghe thấy thì chỉ còn con đường chết mà thôi..." Sắc mặt Tinh Dã Kỳ tái xanh, cô ấy hoang mang xua tay hy vọng có thể khiến cha mình từ bỏ những suy nghĩ phản loạn trong đầu. Đúng lúc đó, một giọng nói cứng cỏi, dõng dạc vang lên từ phía sau chúng tôi, cắt ngang lời can ngăn của Tinh Dã Kỳ.
"Tinh Dã Nộ, ngươi còn nhớ lần trước khi ngươi phạm phải lỗi nghiêm trọng, vì sự thỉnh cầu của nhà ngươi ta đã xin quốc vương Y Tỉ tha tội chết cho ngươi một lần. Nhưng hành vi lần này của nhà ngươi thật quá to gan, ngươi không những không biết hối cải mà còn làm hại công chúa Y Phạn Hi một lần nữa. Bây giờ lại còn làm liên lụy đến cả Quang Hựu Lý và con gái ngươi. Lần này, dù bất luận thế nào, ta cũng không thể xem nhẹ mà tha thứ cho ngươi." Cha con Tinh Dã Nộ, Quang Hựu Lý và tôi cùng quay đầu nhìn lại, thì ra người cất tiếng nói nghiêm nghị ấy chính là quốc vương Thần Hựu. Ông ta cùng phụ vương tôi từ trong ngàn vạn những quân sĩ đến hộ giá bước lại bên hồ. Hoàng hậu Thần Hựu và mẫu hậu tôi đứng sau hai người họ cũng vội bước đến bên chúng tôi.
"Phạn Hi..." "Mẫu hậu!" Mẫu hậu vừa nhìn thấy tôi liền lo lắng gọi.
Tôi rời khỏi vòng tay Quang Hựu Lý, cố gắng lao về phía bà. Những võ sĩ vốn đứng vây kín lấy chúng tôi từ từ lùi lại hai bên nhường đường cho tôi.
Khi tôi đang cố bước tới phía mẫu hậu thì Tinh Dã Nộ chớp lấy thời cơ lao mũi kiếm về phía tôi và mẫu hậu. Tình thế bất ngờ cùng tốc độ quá nhanh của thanh kiếm khiến tôi và mẫu hậu đều không kịp phản ứng. Các võ sĩ cũng vì quá bất ngờ nên không kịp trở tay.
Tinh Dã Kỳ sớm dự liệu được việc làm của cha cô nên đã kịp thời chuẩn bị. Thanh kiếm dài vừa bay lên không trung, cô liền lao ra đỡ lấy mũi kiếm. Thanh kiếm cắm sâu vào ngực cô, xuyên qua người cô, máu phun ra. Vì vết thương quá nặng, cô ngã xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt.
"Không,không..." Tinh Dã Nộ muốn làm hại tôi, nhưng thanh kiếm lại lao trúng congái yêu của ông ta. Ông ta vô cùng đau khổ, đưa hai tay lên vò đầu, hai mắt trợntrừng ngầu đỏ. Tinh Dã Kỳ như một đóa hoa rụng xuống bên hồ, hai tay còn nắm chặtthanh kiếm sắc nhọn. Tinh Dã Nộ nhắm mắt lại, cố ép mình bình tĩnh, sau đó vộiniệm thần chú. Thân thể của Tinh Dã Kỳ từ từ bay lên không trung sau đó hạ xuống,nằm gọn trong vòng tay Tinh Dã Nộ