1 Linh lực bị tổn thương
Tinh Dã Nộ ôm chặt thân thể yếu ớt của con gái vào lòng, áp chặt bàn tay vào vết thương đang chảy máu trên người Tinh Dã Kỳ, từ từ rút thanh kiếm ra, vứt xuống lòng hồ, sau đó dùng linh lực của mình để trị thương cho cô. Nhưng Tinh Dã Kỳ không mảy may chú ý đến tay ông ta. Đối với sự sống chết, có lẽ cô đã sớm coi nhẹ.
"Tiểu Kỳ, con hãy gắng lên, cha sẽ chữa lành vết thương cho con ngay thôi..." Tinh Dã Nộ vẫn tiếp tục lấy tay che vết thương của Tinh Dã Kỳ, kiên trì dùng linh lực của mình trị thương cho cô.
Tinh Dã Kỳ đã đỡ lấy thanh kiếm sắc nhọn nhằm vào tôi. Tôi nhìn cơ thể yếu ớt của cô ấy nằm trong lòng Tinh Dã Nộ, không biết nên căm ghét vẻ cố chấp của Tinh Dã Nộ hay cảm động trước sự dũng cảm xả thân cứu tôi của Tinh Dã Kỳ. Tôi đang suy nghĩ mông lung thì mẫu hậu bước đến ôm chặt tôi vào lòng. "Phạn Hi, con không sao chứ?" "Mẫu hậu, con không sao, nhưng Tinh Dã Kỳ, cô ấy..." Tôi khẽ lắc đầu trả lời mẫu hậu, ánh mắt lo lắng không rời hình ảnh Tinh Dã Kỳ.
"Chuyện của Tinh Dã Nộ và Tinh Dã Kỳ, cha con và phụ vương của Quang Hựu Lý sẽ có cách xử lý, con không cần lo lắng." Mẫu hậu vỗ nhẹ vai tôi, an ủi nói.
"Tinh Dã Nộ, bây giờ thì ngươi đã thực sự nếm trải nỗi đau khi tính mạng của con gái mình bị đe dọa rồi chứ? Hôm nay ta đến đây không phải với thân phận của một quốc vương chế áp ngươi, mà chỉ với tư cách của một người làm cha nói chuyện với ngươi." Trong khi mẫu hậu đang cố an ủi tôi thì phụ vương cũng nói với Tinh Dã Nộ đang cố sức chữa trị vết thương cho Tinh Dã Kỳ. "Khi ta chứng kiến Phạn Hi bị thương, ta vô cùng đau khổ, cũng không khác gì nỗi khổ trong lòng ngươi bây giờ." "Ngươi thì hiểu làm sao được? Tiểu Kỳ vì ta mà bị thương, ngươi làm sao mà hiểu nỗi khổ tâm và đắng cay trong lòng ta." Tinh Dã Nộ ngẩng đầu lên, ngần ngừ như con thú bị thương nhìn cha tôi. "Ta không cam tâm, tại sao Y Tỉ Tư và Quang Hựu Thành sinh ra đã trở thành người kế vị. Con gái của các ngươi cũng nhận được tình yêu và sự theo đuổi không mệt mỏi của Quang Hựu Lý, còn con gái ta, cái gì cũng không có. Rõ ràng khả năng của các ngươi không bằng ta, con gái ngươi cũng không ưu tú bằng con gái ta!" "Cha, xin cha đừng... đừng nói nữa..." Nhờ Tinh Dã Nộ không ngừng truyền linh lực trị thương nên tình trạng của Tinh Dã Kỳ có chút biến chuyển. Cô từ từ mở mắt, cố đưa tay lên, nắm chặt lấy cánh tay của Tinh Dã Nộ đang đặt trên ngực mình, nói một cách yếu ớt.
"Tinh Dã Nộ, có thể thời còn đi học, thành tích và năng lực của ta và Y Tỉ Tư đều không bằng ngươi, ta cũng thừa nhận những khuyết điểm trong tập tục cha truyền con nối từ xưa đến nay, nhưng như ngươi bây giờ, vì muốn đoạt ngôi vương mà trở nên điên loạn, cho dù sức mạnh phép thuật có cao cường thế nào, không xuất phát từ người dân, không được người dân yêu kính thì cũng chẳng thể nào có được vị trí đó." Thái độ cố chấp không chịu tỉnh ngộ của Tinh Dã Nộ bị quốc vương Thần Hựu chỉ trích gay gắt: "Không cần nói nhiều, tôi đã quá rõ con người Tinh Dã Nộ. Ông ta còn ngoan cố không biết tự kiểm điểm bản thân. Y Tỉ Tư, chúng ta ra tay thôi!".
"Cha, bá phụ, xin hãy đợi đã!" Sau khi Tinh Dã Kỳ bị thương, lúc này Quang Hựu Lý mới lên tiếng. Anh ta đưa tay ra ngăn cản các võ sĩ Thần Hựu tấn công Tinh Dã Nộ, sau đó nhìn ra phía hồ. "Tướng quân Tinh Dã Nộ, hãy giao Tinh Dã Kỳ cho tôi, tôi có thể giúp ông trị thương cho cô ấy. Ông ôm cô ấy như vậy thực sự không tốt cho cô ấy chút nào." Nhớ đến những gì Tinh Dã Nộ nói với tôi trước đây, tôi có thể khẳng định chắc chắn một điều Tinh Dã Kỳ thực sự có tình cảm với Quang Hựu Lý. Bây giờ lại nghe chính miệng Quang Hựu Lý nói sẽ chăm sóc cho cô ấy, mặc dù tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ chia tay với Quang Hựu Lý, nhưng trái tim tôi vẫn nhói đau. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, nếu Quang Hựu Lý có thể chuyên tâm chăm sóc Tinh Dã Kỳ, vậy thì mộng đẹp của Tinh Dã Kỳ có thể trở thành sự thực rồi.
Nhưng không biết tại sao, nghĩ đến điều này tôi lại thấy nao lòng đến vậy.
"Không, Tiểu Kỳ là con ta, vết thương của nó là do ta gây ra, không ai có thể trị thương cho nó được." Nghe Quang Hựu Lý nói vậy, Tinh Dã Nộ trừng mắt nhìn anh ta, hoảng loạn như thể sợ anh ta cướp mất con gái yêu của mình. "Không cần nhiều lời, ta biết ta không thể tiếp tục sống được nữa, các ngươi muốn ra tay thì ra tay luôn đi." "Tinh Dã Nộ, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy." Quốc vương Thần Hựu và phụ vương tôi nhìn nhau ngầm thương lượng điều gì đó. Quốc vương Thần Hựu ra lệnh "tấn công". Nhưng vì không muốn làm hại đến Tinh Dã Kỳ còn đang nằm gọn trong tay Tinh Dã Nộ, quốc vương Thần Hựu hạ lệnh cho những võ sĩ ở phía sau Tinh Dã Nộ tấn công.
Khi cánh tay ra ám hiệu tấn công của quốc vương Thần Hựu buông xuống, ba võ sĩ có phép thuật cao cường lặng lẽ lao mũi đao sắc nhọn màu trắng về phía lưng Tinh Dã Nộ. Ba mũi đao đó cắm vào lưng ông ta, hút lấy linh lực bên trong cơ thể ông ta.
2 Chìm sâu xuống đáy hồ
"A..." Tinh Dã Nộ bị thương kêu lên đau đớn. Tinh Dã Kỳ đang nằm trong lòng ông ta cũng rung động mạnh.
"Cha, cha làm sao thế?" Tinh Dã Kỳ không trông thấy ba mũi đao cắm sau lưng Tinh Dã Nộ, nhưng nghe tiếng kêu đau đớn và đôi tay bỗng nhiên run rẩy của ông, cô cảm giác được có điều gì đó bất thường đã xảy ra. Cô dùng hết sức lực để gượng dậy, nhưng Tinh Dã Nộ đã dùng sức giữ chặt khiến cô vẫn nằm yên trong vòng tay ông, không cử động được.
"Tiểu Kỳ, thực ra cha vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với con..." Mặc dù linh lực trong cơ thể không ngừng bị hút cạn vì vết thương sau lưng, nhưng Tinh Dã Nộ vẫn dùng tay giữa chặt vết thương của Tinh Dã Kỳ, dồn hết linh lực ít ỏi còn lại của mình để trị thương cho con gái. Vì không muốn Tinh Dã Kỳ phải lo lắng, ông ta ghé sát vào tai cô thì thầm để thu hút sự chú ý của cô. "Trong một năm cha ở dưới đáy hồ Kinh Dạ, mỗi giây mỗi phút cha đều nhớ đến con, mong có thể ôm con vào lòng như bây giờ..." "Cha!" Nghe Tinh Dã Nộ thủ thỉ những lời cảm động bên tai, Tinh Dã Kỳ vô cùng xúc động, nước mắt tuôn rơi. "Một năm qua, con cũng luôn nghĩ về cha, mong có thể nằm trong vòng tay yêu thương của cha như lúc này, giống như khi còn nhỏ con hay làm nũng cha..." "Đúng rồi, dáng vẻ của con lúc còn nhỏ thật đáng yêu. Bây giờ con đã trở thành một cô gái xinh đẹp, trưởng thành rồi!" Tinh Dã Nộ kiên nhẫn chịu đựng vết thương ngày một nặng hơn, cúi thấp đầu nhẹ nhàng đặt lên trán Tinh Dã Kỳ một nụ hôn. "Có lẽ cha đã quá nghiêm khắc với con, nhưng chỉ vì cha muốn tốt cho con..." "Con biết mà, con luôn biết điều đó..." Tinh Dã Kỳ cũng đưa hai tay lên, xoa nhẹ khuôn mặt thô ráp của Tinh Dã Nộ, thì thầm trả lời.
Trước tình cảm cha con đầy xúc động của Tinh Dã Nộ và Tinh Dã Kỳ, quốc vương Thần Hựu cũng không nhẫn tâm hạ lệnh cho những võ sĩ khác phi đao vào người Tinh Dã Nộ. Ông ta quay đầu nhìn phụ vương tôi, lặng lẽ chắp tay sau lưng.
"Tiểu Kỳ, con gái ngoan của cha, cha biết mình đã làm rất nhiều việc sai trái, người khác có thể không hiểu cha, nhưng con nhất định phải hiểu cho tấm lòng của cha." Phép thuật của Tinh Dã Nộ càng ngày càng yếu, nhưng vết thương của Tinh Dã Kỳ đã không còn chảy máu nữa. Tinh Dã Nộ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tinh Dã Kỳ đang để trên mặt mình. "Cha hiểu nỗi lòng của con, cho nên mới cố ý làm hại Y Phạn Hi, tất cả những việc cha làm đều là vì con..." "Cha, tất cả những điều đó con đều không cần, cha đã phạm sai lầm một lần, quốc vương Thần Hựu và Y Tỉ đều tha thứ cho cha, cha đã bị giam giữ dưới hồ một năm. Lần này, cho dù cha có dã tâm làm hại công chúa Y Phạn Hi nhưng vẫn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, quốc vương hai nước nhất định sẽ tha thứ cho cha một lần nữa, đúng không ạ?" "Con ngoan, cha không cần sự tha thứ của người khác. Cha không hổ thẹn với lương tâm của chính mình." Tinh Dã Nộ đặt Tinh Dã Kỳ nằm ngang trước ngực để cô dựa vào bả vai mình. Sau khi ôm chặt lấy cô, Tinh Dã Nộ khẽ buông Tinh Dã Kỳ ra, lưu luyến nhìn cô một lần nữa rồi niệm thần chú, dồn chút sức lực cuối cùng đưa Tinh Dã Kỳ lên bên hồ Kinh Dạ.
"Cha!" Tinh Dã Kỳ kinh hãi nhìn mình càng ngày càng xa cha.
"Tiểu Kỳ, tạm biệt con gái yêu quý của cha!" Tinh Dã Nộ yếu ớt vẫy tay tạm biệt Tinh Dã Kỳ, sau đó nhìn sang phía tôi và Quang Hựu Lý. "Công chúa Y Phạn Hi, hoàng tử Quang Hựu Lý, những việc trước đây, thật lòng xin lỗi hai vị." "Tướng quân Tinh Dã Nộ, ông không cần..." Tôi và Quang Hựu Lý đều cảm thấy sự việc này có thể bỏ qua. Quang Hựu Lý vội trả lời. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Tinh Dã Nộ liền nhắm mắt, quay lưng lại, thu chút linh lực cuối cùng thét lên một tiếng phẫn nộ. Những võ sĩ trước mặt ông ta bị bất ngờ, vội phi thanh đao nắm sẵn trong tay về phía ông ta. Một loạt tiếng đao phi ra không ngớt cắm khắp người Tinh Dã Nộ. Chút linh lực còn sót lại trong người ông ta cuối cùng cũng bị tiêu hao hết. Dưới sự chứng kiến của mọi người bên hồ Kinh Dạ, Tinh Dã Nộ từ từ gục xuống, người chìm sâu xuống lòng hồ Kinh Dạ, mãi mãi về sau không còn ai trông thấy nữa.
3 Thoát khỏi bụi trần
"Cha! Không..." Tận mắt chứng kiến cảnh cha mình chìm sâu xuống đáy hồ, Tinh Dã Kỳ đứng như ngây như dại, vừa hét gọi "cha" vừa lao xuống hồ. Quang Hựu Lý sợ cô ấy sẽ làm chuyện dại dột nên vội vàng chạy đến cản bước, gắng sức kéo cô ấy từ dưới lòng hồ lên.
"Không, không, đây không phải là sự thật.
Cha, cha, cha không thể rời xa con như vậy..." Mặc dù thân xác bị Quang Hựu Lý kéo lại, nhưng linh hồn Tinh Dã Kỳ đã chìm sâu xuống đáy hồ theo cha. Cô ấy ngồi xuống bên hồ, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy câu này, vừa nói vừa đờ đẫn lắc đầu.
"Tinh Dã Kỳ..." Mặc dù vì Tinh Dã Kỳ mà Tinh Dã Nộ sát hại tôi, nhưng chứng kiến Tinh Dã Kỳ đã nhiều lần cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm, tôi vẫn thấy thương cô ấy. Tôi buông tay rời khỏi mẫu hậu, bước đến bên Tinh Dã Kỳ, ôm lấy đôi vai gầy yếu của cô ấy, muốn nói vài câu an ủi nhưng không biết nên nói gì để làm vơi đi nỗi mất mát quá lớn trong lòng cô lúc này.
"Cha tôi chết rồi, cha tôi, ông ấy đã chết rồi..." Tinh Dã Kỳ nhíu mày, không ngừng lặp lại một câu nói ấy. Tôi và Quang Hựu Lý đều ở bên cạnh canh chừng, chỉ sợ cô ấy làm việc gì đó gây tổn thương cho chính mình.
"Tinh Dã Kỳ, người chết không thể sống lại được, huống hồ cha bạn cam tâm tìm đến cái chết, bạn chớ nên đau lòng thêm nữa." Quang Hựu Lý buông một tiếng thở dài, nói mấy lời an ủi Tinh Dã Kỳ. "Nguyện vọng của cha bạn là mong bạn có được một cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ bạn còn rất yếu, không nên nghĩ ngợi nhiều. Hãy theo tôi trở về hoàng cung, tôi sẽ mời những thầy thuốc tốt nhất chữa trị vết thương cho bạn!" "Không phải như vậy. Nếu không vì tôi, cha tôi đã không gây ra những chuyện này, ông ấy sẽ không bị giam hãm dưới đáy hồ Kinh Dạ, càng không phải dồn hết linh lực trị thương cho tôi. Tất cả đều là lỗi tại tôi..." Tinh Dã Kỳ cũng cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng cô vẫn lắc đầu một cách khó nhọc, thần sắc đờ đẫn.
Trong khi Quang Hựu Lý và tôi cố tìm cách an ủi Tinh Dã Kỳ, phụ vương tôi và quốc vương Thần Hựu cho rằng lúc này nguy hiểm đã qua, liền hạ lệnh cho các võ sĩ rút lui. Rất nhanh sau đó, các võ sĩ đang vây kín bốn bên hồ Kinh Dạ lần lượt rút về hai hướng hoàng cung Thần Hựu và Y Tỉ. Bây giờ, bên hồ, ngoài ba người trong gia đình chúng tôi và ba người nhà Quang Hựu Lý, chỉ còn lại Tinh Dã Kỳ là một thân một mình.
"Tinh Dã Kỳ, mặc dù cha cháu đã làm rất nhiều việc sai trái, nhưng những việc này không liên quan gì đến cháu, cháu hãy về cùng chúng ta, cố gắng dưỡng thương cho tốt. Ta có thể bảo đảm sẽ không ai xâm phạm đến thân phận tiểu thư quý tộc của cháu. Cháu vẫn được hưởng những đãi ngộ của quý tộc trong vương quốc Thần Hựu và tiếp tục học tập tại học viện phép thuật Lợi Á Đốn." Sau khi các võ sĩ rút về hết, quốc vương Thần Hựu không còn giữa vẻ cứng rắn như khi đối phó với Tinh Dã Nộ nữa. Ông ta nhận lời đảm bảo cuộc sống tương lai cho Tinh Dã Kỳ.
"Quốc vương, cảm ơn người! Nhưng cháu nghĩ cháu không xứng đáng nhận được sự ưu ái này." Tinh Dã Kỳ ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình dưới mặt hồ Kinh Dạ. Cô đưa tay ôm ngực, gượng cười đau khổ. "Tôi có một số chuyện muốn nói với hoàng tử Quang Hựu Lý và công chúa Y Phạn Hi. Hy vọng hai người không chê trách những lời lắm điều của tôi, kiên nhẫn nghe tôi nói hết." "Được rồi, được rồi, bạn nói đi." Quang Hựu Lý ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi không có ý phản đối, anh ta giục Tinh Dã Kỳ nói tiếp.
"Trước hết, tôi phải thừa nhận một điều, hoàng tử Quang Hựu Lý, tôi ngưỡng mộ bạn từ rất lâu rồi. Có lẽ cha tôi cũng nhận thấy điều này, cho nên mới ra tay hãm hại công chúa Y Phạn Hi, vì nghĩ rằng làm như vậy có thể giúp tôi chiếm được trái tim bạn." Mặc dù những lời này Tinh Dã Kỳ nói riêng với Quang Hựu Lý, nhưng cô ấy lại nhìn tôi, nét mặt ẩn chứa nhiều day dứt. "Sau khi cha tôi gây ra những sự việc vừa rồi, tôi biết sự ngưỡng mộ trong tôi đã khiến cho mấy người chúng ta đều bị tổn thương. Tôi cảm thấy rất có lỗi." "Tinh Dã Kỳ, tôi đã nói rồi, những việc này không phải là lỗi của bạn, bạn không nên tự trách mình..." Quang Hựu Lý kiên nhẫn giải thích một lần nữa. Nhưng không đợi anh ta nói xong, Tinh Dã Kỳ giơ tay lên có ý ngăn không cho anh ta nói tiếp.
"Hoàng tử Quang Hựu Lý, cho dù bạn nói thế nào, những day dứt này mãi mãi chôn sâu trong lòng tôi. Tôi nói ra tất cả những điều này chỉ vì muốn mình được thoải mái hơn, chứ không hề mong người khác an ủi." Tinh Dã Kỳ vẫn ôm chặt lấy ngực, hình như vết thương của cô ấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn. "Đó là những điều tôi muốn nói với hoàng tử Quang Hựu Lý. Tôi vẫn còn một vài điều muốn nói với công chúa Y Phạn Hi." "Được rồi, cô nói đi, tôi đang lắng nghe đây." Tôi gật đầu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tinh Dã Kỳ, nghiêm túc trả lời.
"Công chúa Y Phạn Hi, thật ra tôi rất ghen tị với bạn." Tôi cảm thấy lúc này cô ấy đã coi tôi như một người bạn thực sự chứ không phải như một công chúa xa lạ như trước kia. "Bạn sinh ra đã gặp nhiều may mắn, rất nhiều thứ người khác phải cố gắng phấn đấu, nỗ lực cả đời có khi cũng không có được nhưng chúng lại đến với bạn một cách dễ dàng. Ngoài khả năng phép thuật cao cường, trí thông minh, điều tôi ghen tị nhất với bạn chính là bạn có được tình yêu vô điều kiện của hoàng tử Quang Hựu Lý." "Tinh Dã Kỳ, đừng nói đùa nữa, những điều bạn nói hoàn toàn không phải dành cho tôi." Sức mạnh phép thuật cao cường, trí thông minh, lại còn có được tình yêu vô điều kiện của Quang Hựu Lý, tất cả những cái đó, tôi đều cảm thấy Tinh Dã Kỳ đang nói về cô ấy. Tôi liếc nhìn Quang Hựu Lý, ánh mắt anh ta đang vô cùng lo lắng nhìn Tinh Dã Kỳ, cảm giác ghen tuông dường như lại trỗi dậy trong tôi.
"Có thể bạn không nhận ra nhưng người ngoài cuộc nhìn vào lại nhận thấy rất rõ. Trong con người bạn ẩn giấu nhiều khả năng tiềm ẩn." Tinh Dã Kỳ nhìn tôi đang ngẩn ngơ không nói được lời nào, mỉm cười khích lệ. "Trước đây có lẽ cha tôi cũng vì nhận thấy điều này nên đã ra sức ngăn cản tình cảm giữa bạn và hoàng tử Quang Hựu Lý. Nhưng từ nay về sau, bạn không cần phải lo lắng về điều này nữa." "Haizzz..." Lời nói của Tinh Dã Kỳ khiến tôi bất giác buông tiếng thở dài. Mặc dù Tinh Dã Nộ tính khí nóng nảy, ra tay hiểm độc, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của các võ sĩ, tôi không hề sợ những thủ đoạn tấn công lén lút của ông ta. Ngược lại, với Quang Hựu Lý, những toan tính trong lòng anh ta khiến tôi không thể lường trước được. Không ai có thể biết được rốt cuộc anh ta đang toan tính điều gì? "Công chúa Y Phạn Hi, với những tội lỗi mà cha tôi gây ra, tôi xin thay mặt cha tạ lỗi với bạn. Trong thời gian chúng ta cùng học ở học viện Lợi Á Đốn, tôi thực lòng nỗ lực hết sức để giúp đỡ bạn, hy vọng không có điều gì khiến bạn phải chê trách." Tôi lại buông tiếng thở dài. Tinh Dã Kỳ kéo lấy tay tôi đặt lên đầu gối cô ấy, sau đó lại kéo tay Quang Hựu Lý đặt vào tay tôi.
"Tôi hy vọng có thể tham dự lễ cưới của hai người..." "Điều đó là không thể!" Tôi vốn không hề muốn cầm tay Quang Hựu Lý, bây giờ lại nghe thấy Tinh Dã Kỳ nói như thế, tôi lập tức rút tay về. Tôi nhìn trừng trừng vào đôi mắt đầy vẻ hoang mang của Quang Hựu Lý, giận dữ nói.
"Tôi nghĩ..." Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Tinh Dã Kỳ đã ngắt lời, nhưng giọng nói của cô ấy yếu đi rất nhiều. Tôi nhìn lên người cô ấy, phát hiện thấy nơi bàn tay ôm chặt lấy ngực đang rỉ máu, mặt cô ấy tái đi như không còn giọt máu nào.
"Tinh Dã Kỳ, có phải vết thương của bạn lại tái phát rồi không?" Thấy tình cảnh này, tôi vội vàng kéo lấy cánh tay đang ôm lấy ngực của cô ấy ra để kiểm tra vết thương, nhưng cô ấy dùng cả hai tay ôm chặt lấy ngực mình, kiên quyết không cho tôi xem.
"Tinh Dã Kỳ, vết thương của bạn rất nặng, tôi phải đưa bạn về cung ngay để các ngự y đến trị thương..." Quang Hựu Lý cũng dự cảm được điều gì đó chẳng lành. Anh ta đứng lên, định ôm Tinh Dã Kỳ đưa đi, nhưng Tinh Dã Kỳ kiên quyết không đứng dậy.
"Không cần, lúc trước tôi đã nói rồi, cha tôi chết rồi, tôi cũng không thể sống trên thế gian này được nữa, tôi sẽ đi theo cha." Tinh Dã Kỳ ra sức vùng vẫy khỏi cánh tay Quang Hựu Lý. Cô ấy quay người lại, lưu luyến nhìn sáu người trước mặt, sau đó nở một nụ cười.
"Quốc vương Y Tỉ và quốc vương Thần Hựu, cảm tạ hai người đã đối xử rất tốt với cháu. Tinh Dã Kỳ không có cách nào để báo đáp được, chỉ có thể đi theo cha, sau này cũng không xuất hiện để gây rắc rối cho các vị nữa..." Trong khi tôi đang hoang mang không biết làm thế nào, Tinh Dã Kỳ đã dồn hết sức lực còn lại để bay lên phía mặt hồ rồi chìm xuống lòng hồ. Trên mặt cô ấy còn lưu lại nụ cười rạng rỡ, rồi cô ấy chìm dần xuống đáy hồ.
4 Khoảng cách
"Trời ơi!" Chỉ trong một ngày, tôi lần lượt chứng kiến cảnh hai cha con Tinh Dã Nộ và Tinh Dã Kỳ trẫm mình xuống hồ Kinh Dạ. Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa, mệt mỏi ngồi xuống bên hồ. Mẫu hậu vội vàng chạy đến bên tôi, một tay đặt lên vai tôi, một tay vỗ nhẹ lưng tôi.
"Phạn Hi, đây là điều mà Tinh Dã Kỳ đã lựa chọn. Có lẽ cô ấy cho rằng đây là nơi dừng chân tốt nhất của cô ấy nên mới làm như vậy. Con không cần phải cảm thấy áy náy, đây cũng không phải là lỗi của con." Mẫu hậu vừa vỗ nhẹ lưng tôi giúp tôi bình tĩnh lại, vừa an ủi tôi.
"Nhưng con vẫn cảm thấy rất buồn!" Nước mắt không biết từ bao giờ nhạt nhòa trên khuôn mặt tôi. Tôi cúi xuống, vùi mặt vào đầu gối, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nhưng không thể xua đuổi được hình ảnh những đợt sóng dâng trào mãnh liệt trên mặt hồ Kinh Dạ.
Tôi nhớ lại lần trước khi Tinh Dã Kỳ giúp tôi giành được danh hiệu quán quân trong ngày hội thiếu nữ. Nếu không có cô ấy giúp đỡ, người bị chìm sâu xuống lòng hồ Kinh Dạ chính là tôi. Bây giờ nhớ lại lần đầu tiên cùng Hắc Trạch Diệu tiến vào rừng Ngân Vu, làn khói đen mà tôi gặp phải rất có thể là do Tinh Dã Nộ gây ra. Và lúc thi đấu với Tinh Dã Kỳ, cô ấy đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi, đó chính là chiếc bùa hộ mệnh nhằm chế ngự sự giận dữ của Tinh Dã Nộ.
"Nếu thấy buồn thì con hãy khóc thật to lên, đừng kìm nén trong lòng. Thấy con buồn rầu như vậy trong lòng mẹ cũng đau xót vô cùng." Nhìn dáng vẻ tiều tụy, hồn bay phách lạc của tôi, mẫu hậu buông tiếng thở dài nặng nề, chỉ biết ôm tôi vào lòng, để mặc tôi khóc lóc.
Khi mẫu hậu buồn rầu an ủi tôi, mẫu thân của Quang Hựu Lý, vẻ mặt đầy xúc động, bước đến bên cạnh anh ta. Hai người họ thì thầm, an ủi lẫn nhau. Trước đó, phụ vương tôi và quốc vương Thần Hựu đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng cha tôi lên tiếng: "Quang Hựu Thành, sau sự việc ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng ta nên hòa giải thôi".
Phụ vương tôi quay đầu nhìn tôi và mẫu hậu, lại nhìn hoàng hậu Thần Hựu và Quang Hựu Lý. Sau khi cân nhắc hồi lâu, người đưa tay ra trước mặt quốc vương Thần Hựu, thái độ thân thiết, chan hòa. "Mặc dù tôi vô cùng căm giận âm mưu hãm hại Y Phạn Hi của Tinh Dã Nộ, nhưng dù sao ông ta cũng là một mãnh tướng dưới tay của ông. Bây giờ hai cha con ông ta đã chìm sâu dưới đáy hồ Kinh Dạ, tôi sẽ không hà khắc truy cứu làm gì." "Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy." Quốc vương Thần Hựu không do dự đưa tay ra nắm chặt tay phụ vương tôi. "Đã lâu lắm rồi chúng ta không nắm tay nhau." "Để tôi nghĩ xem..." Phụ vương vừa nắm chặt tay quốc vương Thần Hựu vừa tỏ ra nghĩ ngợi. "Có lẽ là ngày chúng ta bước vào kỳ học đầu tiên của năm thứ hai tại học viện phép thuật Lợi Á Đốn. Trong lần kiểm tra năng lực đầu vào, linh lực của ông cao nhất. Ông rất vui mừng khi bắt tay từng người trong lớp, lúc đó tôi nghĩ con người ông thật là đáng ghét, chỉ thích khoe khoang..." "Ồ, có chuyện đó sao? Vậy mà tôi lại quên mất cơ chứ." Khi phụ vương tôi nhớ lại chuyện xưa, quốc vương Thần Hựu cũng tỏ ra trầm tư. "Tôi cũng nhớ ra một chuyện, khi chúng ta bước vào kỳ đầu tiên của năm học thứ ba, trong một lần kiểm tra năng lực phép thuật, ông cũng đứng đầu. Ông vui mừng đến bắt tay từng người một. Lúc đó, tôi vừa nắm tay ông vừa nghĩ, một người cao ngạo như ông, sau này tôi nhất định cần phải chú ý..." Nghe phụ vương tôi và quốc vương Thần Hựu nhắc lại chuyện quá khứ, nếu không vì nỗi buồn trong lòng quá sâu sắc, chắc tôi sẽ cười phá lên mất. Hai người họ nhớ những chuyện nhỏ nhặt như thế rất lâu. Bây giờ cả hai đều sắp già rồi, vậy mà mỗi lần giáp mặt vẫn không ngừng công kích nhau. Thật là quá trẻ con! "Cha, bá phụ, hai người hòa giải phải có chút thành ý chứ, không nên cứ lời qua tiếng lại như thế. Nếu muốn cãi nhau thì xin mời ra khỏi ranh giới hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu mà cãi cọ. Hôm nay, con không có tâm trạng mà nghe chuyện cười của hai người đâu!" Rõ ràng Quang Hựu Lý cũng bị câu chuyện rất đỗi trẻ con của hai người làm cho dở khóc dở cười, nhưng lại không thể bật cười vào lúc này, đành giữ vẻ mặt nghiêm trọng mà "trách mắng".
"Hựu Lý nói đúng đấy, giữa hai chúng ta còn có rất nhiều bất đồng nhưng đây không phải chỗ thích hợp để tính toán những chuyện quá khứ, ta hãy tạm gác lại, lúc khác nói tiếp!" Lời nói của Quang Hựu Lý như một gợi ý cho phụ vương tôi. Người chỉ tay ra bên ngoài ranh giới hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu, mời quốc vương Thần Hựu ra đó.
"Nói như vậycũng đúng. Chúng ta hãy đợi dịp khác từ từ nói rõ mọi chuyện với nhau. Quốcvương Thần Hựu suy nghĩ trong giây lát, sau đó đặt tay lên vai phụ vương tôi.Hai người họ bá vai bá cổ nhau đi ra khỏi khu vực hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu.Chỉ còn lại tôi và Quang Hựu Lý lặng lẽ nhìn hồ Kinh Dạ, rất lâu sau trong lòngcũng không thể bình yên vô sự.