Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 38: Ghen




Sau khi Nhất Phong rời đi, Vũ Uyên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy bối rối. Một lúc sau, Tiêu Dương Kì xuất hiện tại cửa, hôm nay xe cô bị hư nên Dương Kì đến đưa cô đi làm.

Khi nhìn thấy cô, anh chợt nhận ra có điều gì khác thường. Vẻ mặt cô có chút mệt mỏi, và hương súp vẫn còn vương vấn trong không khí.

- Sáng nay có chuyện gì xảy ra vậy? Cô có vẻ không ổn.

Tiêu Dương Kì hỏi, ánh mắt lo lắng.

Vũ Uyên ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói:

- À, Nhất Phong đến mang súp cho tôi thôi.

Nghe vậy, Tiêu Dương Kì chợt cảm thấy một nỗi ghen tuông khó chịu. Dù chưa phải là gì của nhau, nhưng anh không thể kìm chế cảm xúc của mình.

- Nhất Phong? Sao anh ta cứ làm phiền cô vậy? Cô không cần anh ta giúp đâu.

Vũ Uyên nhìn anh, cảm thấy sự quan tâm nhưng cũng nhận ra sự ghen tuông trong giọng nói của anh.

- Anh ấy chỉ muốn giúp thôi. Tôi nghĩ anh ta không có ý gì xấu.

Tiêu Dương Kì hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

- Tôi chỉ muốn đảm bảo cô được an toàn. Nếu cần gì, cô có thể gọi cho tôi. Tôi luôn ở đây bên cô

Câu nói của Tiêu Dương Kì khiến em cảm động. Vũ Uyên nhìn anh với ánh mắt trân trọng, nhưng vẫn không khỏi băn khoăn về cảm giác của mình.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn, Tiêu Dương Kì.

Khi hai người rời khỏi nhà đến công ty, Tiêu Dương Kì đi bên cạnh cô, từng bước gần nhau hơn. Anh không ngừng quan sát từng cử chỉ của Vũ Uyên, luôn mong muốn bảo vệ cô.

Trong suốt hành trình, cảm giác ghen tuông lẫn lộn với sự quan tâm khiến Tiêu Dương Kì trở nên cẩn trọng hơn. Anh muốn gần gũi Vũ Uyên, nhưng lại lo sợ rằng Nhất Phong sẽ luôn là bóng ma cản trở giữa họ.

Trên suốt hành trình, cảm giác ghen tuông lẫn lộn với sự quan tâm khiến Tiêu Dương Kì trở nên cẩn trọng hơn. Anh muốn gần gũi Vũ Uyên, nhưng lại lo sợ rằng Nhất Phong sẽ luôn là bóng ma cản trở giữa họ.

Khi lái xe, Tiêu Dương Kì cảm thấy sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Để xua đi những suy nghĩ tiêu cực, anh quyết định làm điều gì đó bất ngờ. Khi dừng lại ở một ngã rẽ, anh bỗng nắm lấy tay Vũ Uyên.

Cô bất ngờ, ánh mắt mở to khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh.

- Cậu… làm gì vậy?

Vũ Uyên có chút căng thẳng, tim cô đập nhanh.

Tiêu Dương Kì thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ chặt tay cô.

- Tôi chỉ muốn… cô cảm thấy an toàn hơn.

Vũ Uyên cảm thấy một luồng điện chạy qua tay, nhưng cũng không khỏi bối rối. Cô không biết phải phản ứng thế nào. Giữa những cảm xúc hỗn độn, cô chỉ gật đầu nhẹ.

- Cảm ơn anh, Tiêu Dương Kì.

Cảm giác nắm tay cô làm Tiêu Dương Kì thêm tự tin, và anh hy vọng điều này sẽ giúp Vũ Uyên hiểu hơn về tình cảm của mình. Nhưng trong lòng anh vẫn âm thầm lo lắng về sự hiện diện của Nhất Phong.

Hai người tiếp tục ngồi trong ô tô, và khoảng cách giữa họ dường như đã được rút ngắn hơn rất nhiều. Khi Tiêu Dương Kì khởi động xe lại và tiếp tục lái, không gian trong xe trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng động cơ đều đều.

- Uyên này

Tiêu Dương Kì phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm ấm

- Cô đã bao giờ nghĩ đến việc chúng ta có thể… gần gũi hơn chưa?

Vũ Uyên nhìn sang Tiêu Dương Kì, đôi mắt cô ánh lên sự bất ngờ và lúng túng. Cô không biết trả lời thế nào, nhưng sự chân thành trong giọng nói của anh khiến cô cảm động.

- Tôi… không biết nữa. Cậu biết đấy, Nhất Phong…

Cô ngập ngừng.

- Tôi hiểu

Tiêu Dương Kì đáp, giọng anh chùng xuống.

- Nhưng tôi không muốn em phải lo lắng vì quá khứ. Tôi muốn bảo vệ em, muốn em hạnh phúc.

Vũ Uyên cảm thấy trái tim mình rung động trước những lời nói chân thành của Tiêu Dương Kì. Cô nhận ra rằng anh thực sự quan tâm đến cô, không chỉ vì cảm giác ghen tuông, mà còn vì tình yêu thật sự.

- Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó, Dương Kì. Cảm ơn cậu

Tiêu Dương Kì mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng. Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần có Vũ Uyên bên cạnh, anh sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Chiếc ô tô tiếp tục lăn bánh trên con đường mùa hè nóng bức mang theo những hy vọng và ước mơ về một tương lai hạnh phúc.

…****************…

Đường Nhược Châu đứng trước phòng cấp cứu, lòng đầy lo lắng. Cô đã xin nghỉ phép hôm nay sau khi nhận được tin mẹ mình đang trong tình trạng nguy kịch. Mọi thứ xung quanh như trở nên mờ mịt, tiếng máy móc và những cuộc gọi khẩn cấp khiến cô cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.

Cô nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên mẹ, những lời dạy bảo và sự hy sinh của bà cho gia đình. Giờ đây, Nhược Châu chỉ biết cầu nguyện và hy vọng.

Cô nhìn vào cửa phòng cấp cứu, nơi những bác sĩ và y tá đang làm việc hết sức để cứu sống bệnh nhân. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, lòng cô trĩu nặng nỗi lo.

“Mẹ, xin hãy chiến đấu!”

Cô thầm thì, nước mắt lăn dài trên má.

Nhược Châu cảm nhận được sự yếu đuối nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô sẽ không từ bỏ, sẽ luôn ở bên mẹ cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa.

Bác sĩ bước ra ngoài, khuôn mặt trầm tư lắc đầu. Nhược Châu cảm thấy tim mình như vỡ vụn khi nghe tin. Ca phẫu thuật đã kéo dài ba tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng lại thất bại.

Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô. Mọi hy vọng mà cô nắm giữ bấy lâu bỗng chốc tan biến. Nhược Châu chỉ biết đứng im, mắt đẫm lệ, không thể thốt lên lời nào.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức

Bác sĩ nói với giọng đầy thương cảm.

Nhược Châu cảm thấy như thế giới xung quanh mình sụp đổ. Cô quay lại phòng cấp cứu, nơi mà mẹ cô vẫn đang nằm bất động. Mọi ký ức đẹp đẽ ùa về, nhưng giờ đây, cô không biết phải làm gì.

- Mẹ, con xin lỗi…

Cô lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi.

Một nỗi đau tột cùng xé nát lòng cô. Cô chỉ mong có thể làm điều gì đó để cứu mẹ, nhưng giờ đây, tất cả đã quá muộn màng.