Sau khi mời Tiêu Dương Kì vào nhà, Vũ Uyên cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn. Họ cùng nhau trò chuyện và thưởng thức socola, tạo ra những khoảnh khắc ấm áp mà cô thật sự trân trọng.
Nhưng khi đêm xuống, cô chìm vào giấc ngủ, và những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí.
Trong giấc mơ, Vũ Uyên thấy mình trở về thời cấp 3, khi còn là một cô bé nhút nhát và rụt rè. Một buổi chiều nắng đẹp, cô đang đi dạo trong công viên thì nghe thấy tiếng mèo kêu cứu. Cô chạy lại gần và thấy một chú mèo nhỏ mắc kẹt trên cành cây cao.
Cô hoảng hốt, không biết phải làm sao, thì bỗng từ đâu đó, một chàng trai xuất hiện. Anh leo lên cây, nhẹ nhàng cứu chú mèo và đưa nó xuống an toàn. Vũ Uyên cảm thấy mừng rỡ, ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo từng hành động của chàng trai.
- Cảm ơn anh!
Cô thốt lên, vui mừng.
Chàng trai mỉm cười, ánh mắt sáng rực.
- Không có gì, giúp đỡ những điều nhỏ nhặt cũng quan trọng mà.
Giấc mơ tiếp tục trôi đi, nhưng hình ảnh chàng trai ấy luôn hiện hữu. Vũ Uyên không thể quên nụ cười ấm áp và lòng dũng cảm của anh. Mọi thứ thật đẹp, cho đến khi giấc mơ bắt đầu nhạt dần.
Trong giấc mơ, hình ảnh chàng trai cứu mèo dần mờ đi, và Vũ Uyên thấy mình đứng trước mặt Nhất Phong, người yêu cũ mà cô luôn mang trong lòng những cảm xúc phức tạp. Không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại hai người họ.
Vũ Uyên cảm thấy hồi hộp, tim đập nhanh. Nhất Phong nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm, như thể đang chờ đợi điều gì đó từ cô.
- Nhất Phong…
Cô bắt đầu, giọng nói run rẩy.
- Gì vậy, Vũ Uyên? Cô có điều gì muốn nói?
Hắn hỏi, đôi mắt ánh lên sự chờ mong.
Cô nuốt nước bọt, dũng cảm hơn khi nhớ lại hình ảnh chàng trai trong mơ. Vũ Uyên hít một hơi thật sâu.
- Tôi… tôi vẫn luôn nghĩ về anh.
Nhất Phong trông có chút bất ngờ, sự im lặng bao trùm giữa họ. Vũ Uyên cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.
- Cô thật sự có ý như vậy sao?
Nhất Phong hỏi, giọng nói nghiêm túc hơn.
Vũ Uyên gật đầu, cảm xúc dâng trào.
- Tôi không biết tương lai ra sao, nhưng tôi muốn cho chúng ta một cơ hội. Nếu anh cũng cảm thấy như vậy…
Nhất Phong tiến lại gần, ánh mắt hắn sáng rực.
- Tôi cũng nghĩ về cô. Tôi đã luôn muốn bên cô
- Chúng ta hẹn hò được không?
Cảm xúc giữa họ dâng trào, và Vũ Uyên cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ. Nhưng ngay lúc đó, giấc mơ bỗng nhiên bắt đầu tan biến, như làn khói mỏng manh.
Vũ Uyên chưa tỉnh dậy, nhưng trái tim cô đang rối bời với những kỷ niệm và cảm xúc chưa bao giờ nguôi ngoai. Hình bóng Nhất Phong và chàng trai trong mơ hòa quyện, khiến cô không biết đâu mới là điều mình thật sự mong muốn.
Khi Vũ Uyên vừa tỏ tình với Nhất Phong, bỗng cô cảm nhận có một ánh mắt dõi theo từ phía sau cánh cửa. Cảm giác này khiến cô giật mình. Cô quay lại và thấy một người đứng đó, trông có vẻ rất buồn.
Người đó không ai khác chính là Tiêu Dương Kì, anh đã nghe hết những gì cô vừa nói. Ánh mắt anh đầy thất vọng và tổn thương, như thể mọi hy vọng đều tan biến.
Vũ Uyên cảm thấy tim mình đau nhói. Cô muốn giải thích, nhưng những từ ngữ không thể thoát ra khỏi miệng.
- Tiêu Dương Kì…
Cô thì thầm, nhưng anh chỉ lặng lẽ quay đi, để lại cô đơn giữa không gian tĩnh lặng.
Giấc mơ bỗng chốc tan biến, và Vũ Uyên bừng tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Cô thở dốc, lòng đầy rối bời. Hình ảnh Tiêu Dương Kì buồn bã và ánh mắt chân thành của Nhất Phong vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.
…
Sáng sớm, Vũ Uyên còn đang trong giấc mơ ngọt ngào thì tiếng chuông cửa bấm liên tục khiến em giật mình tỉnh dậy. Em ngồi dậy, nhíu mày khó chịu, và nhìn đồng hồ. Mới chỉ khoảng 7 giờ sáng.
Và hôm nay là ngày nghỉ
Côrời khỏi giường, vội vàng mặc áo khoác rồi đi ra cửa. Khi mở cửa, cô thấy Nhất Phong đứng đó với nụ cười tươi, tay cầm một hộp súp nóng hổi.
- Chào em! Anh mang súp đến cho em. Mong em chưa ăn sáng.
Vũ Uyên cảm thấy bất ngờ, sự khó chịu trong lòng lập tức biến mất khi nhìn thấy sự quan tâm của anh. Nhưng cô cũng không thể không thắc mắc.
- Anh sao lại đến sớm như vậy? Tôi còn đang ngủ.
Nhất Phong nhún vai, nụ cười vẫn trên môi.
- Anh chỉ muốn đảm bảo em có bữa sáng ngon miệng. Súp này anh tự nấu đấy!
Cô không thể tin vào mắt mình. Nhất Phong thật sự đã thay đổi, hay chỉ là một phần của những gì hắn muốn thể hiện?
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không biết có thể nhận không…
Nhất Phong cắt ngang, ánh mắt đầy kiên quyết.
- Em cứ nhận đi. Anh muốn làm điều này cho em. Hãy coi như đây là một món quà.
Vũ Uyên cảm thấy khó xử nhưng cũng cảm động. Cuối cùng, cô bước lùi lại một bước, mời anh vào.
- Vào đi, nhưng tôi chỉ có một chút thời gian thôi.
Nhất Phong bước vào, ánh mắt sáng rực khi nhìn xung quanh. Cô không thể không cảm thấy những kỷ niệm xưa quay về, giữa những cảm xúc ngọt ngào và đắng cay.
Nhất Phong đặt hộp súp lên bàn, vẻ tự hào ánh lên trong mắt. Vũ Uyên cố gắng mỉm cười khi múc một muỗng súp, nhưng vị của nó thật sự không như cô mong đợi. Hương vị nhạt nhẽo và có phần lợn cợn, khiến cô phải nhăn mặt.
- Ừm, súp… nó khá đặc biệt
Cô nói, cố gắng tìm từ ngữ để khen ngợi.
Nhất Phong ánh mắt đầy chờ mong.
- Thật không? Em thích nó chứ?
- Dĩ nhiên rồi! Anh đã bỏ nhiều công sức vào đó mà. Cảm ơn anh!
Vũ Uyên gượng gạo cười, nhưng cảm giác khó xử khiến cô không thể giữ lâu. Cuối cùng, cô quyết định phải đuổi khách.
- Nhất Phong, tôi… có nhiều việc phải làm hôm nay. Cảm ơn anh đã đến, nhưng tôi cần chút thời gian để chuẩn bị.
Nhất Phong hơi thất vọng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
- Không sao, anh chỉ muốn em khỏe mạnh thôi. Nếu em cần gì, cứ gọi cho anh nhé.
- Cảm ơn anh!
Cô nói, hy vọng anh hiểu ý.
Nhất Phong gật đầu và rời đi, để lại em một mình với cảm xúc lẫn lộn và món súp không thể nào quên.