Hạnh Phúc Của Em - Tran Thi Thanh Thao

Chương 5




Khánh Duy quay nhìn lại thì thấy bóng hai người ôm nhau đã đi, anh đứng thẫn thờ mà không biết lúc này cảm xúc anh như thế nào chỉ thấy khuôn mặt anh như được đắp lên thêm một lớp băng lạnh lẽo, anh lững thững đi thẳng ra bãi xe để đi về thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của Lan Anh:

- Anh họ ơi, anh đi về có thể cho bạn em quá giang được không vì nhà bạn em cũng thuận đường anh về, có được không anh?

Anh ko trả lời nhưng quay sang nhìn thấy người con gái mình đợi và kiếm sau bao năm, giờ đã tìm thấy nhưng trái tim cô đã có hình bóng người khác mất rồi.Anh nhìn cô xong bước vào xe rồi nói một câu:

- Ừh

Cô nhìn nhỏ bạn thân chào rồi chui vô xe của anh, rồi hẹn mai gặp lại.Xe lăn bánh đi trên đường nhưng không khí trong xe vô cùng yên tĩnh khác hẳn với không khí nhộn nhịp của buổi tối cuối tuần, để phá không khí cô quay sang nói với anh:

- Cám ơn anh đã đưa em về,lần sau có dịp gặp lại em sẽ mời anh đi uống nước nhé.

Anh im lặng một hồi rồi mới cất tiếng nói:

- Sẽ có dịp.

Trả lời mà tiết kiệm chữ như anh hèn chi nhỏ bạn lại sợ,tưởng bắt chuyện để bầu không khí bớt căng thẳng nhưng xem ra như không vì anh không chịu nói nhiều, cô cũng lười không muốn nói chuyện nữa mà quay mặt ra cửa xe nhìn đường mà nhớ lại cảm xúc của cô và Minh Dương,bất giác cười mà không để ý có ánh mắt đang nhìn cô.

Khi gần đến khu nhà theo lời cô chỉ,cô nói anh dừng ngoài cô đi bộ vô cũng được nhưng anh không nói ra chỉ chạy thẳng vào trước cửa nhà cô. Cô vừa bước xuống xe chưa kịp quay lại cám ơn thì anh đã nói:

- Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, em vào nhà đi.

Nói xong anh phóng xe đi luôn khi cô còn chưa kịp hiểu câu anh nói. Bấm chuông nhà một hồi mới có người chạy ra mở cửa cho cô,là chị Linh giúp việc chạy ra nói:

- Cô hai mới về,ông bà đi công việc chưa về,có nói nếu cô về thì cứ ngủ trước mai nhà có khách kêu cô không được đi chơi,ở nhà tiếp khách với ông bà.



Cô nghe xong thì nhíu chân mày gật đầu nhưng không nói gì cả, về đến phòng cô đã nằm lên chiếc giường của cô,cầm luôn điện thoại nhắn cho Minh Dương.

- Em về tới nhà rồi.

Ngủ ngon nhé anh, bye anh

Tin nhắn vừa chuyển thì chưa được một phút đã có câu trả lời của Minh Dương:

- Ừh em, ngủ ngon và mơ về anh, yêu em.

Cô nhìn tin nhắn của anh mà tâm hồn cứ bồi hồi cười, đọc xong tin nhắn cô ngồi dậy thay đồ và làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ váy ngủ hai dây màu hồng rồi nằm lên giường ngủ một giấc mà không hay biết giông tố cuộc đời sắp đến với cô, cái tình yêu mới chớm nở đó sắp bị một bàn tay ngăn chia hai người.

Đêm nay hai người có giấc mơ đẹp và có một người lại đang âm thầm chuẩn bị cho cuộc hôn nhân dù biết cô dâu sẽ không yêu mình.Tại ngôi nhà của Khánh Duy, anh đang ngồi cầm tấm hình hai đứa bé chụp với nhau đã cũ đổi màu và một chai rượu đã gần hết phân nửa, thì có tiếng gõ cửa của người trợ lý:

- Thưa sếp, mọi việc đã được sắp xếp xong rồi, mai 9h sáng ông bà chủ sẽ xuống sân bay, tôi sẽ ra rước ông bà về thẳng đây hay là sao.

Anh quay ra nói:

- Ra rước rồi đi về đây cho ba mẹ tôi nghỉ ngơi, đến 11h thì chúng ta sẽ từ công ty đi đến nhà cô ấy,còn ba mẹ tôi họ sẽ đi trước chúng ta.

Ngày mai hủy hết những cuộc họp.

Anh trợ lý gật đầu rồi đi ra đóng cửa lại.