Dương Mộc Thanh và Trương Mộc Tuệ đến tiệm trang điểm nhân tiện dùng bữa ở tầng ba trước sau đó sẽ xuống tầng một để makeup sau.
Vừa ăn Trương Mộc Tuệ vừa nói chuyện với cô. Giọng điệu dịu dàng lại có chút quan tâm khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
- Sáng ra đã bắt con đi mua sắm cùng mẹ rồi. Có mệt không? Con ăn nhiều chút đi! Tới buổi tiệc lại chẳng thể ăn thoải mái như ở đây.
Bà gắp một miếng thịt và rau bỏ vào bát cô. Nhoẻn miệng cười, ánh mắt đều ngập tràn tình yêu thương khiến Dương Mộc Thanh sắp nhầm tưởng rằng mình thật sự là con gái của bà.
- Mẹ đừng mãi gắp cho con. Món này ngon này mẹ ăn thử đi.
- Việc đó, có nghe phong thanh người đại diện Đàm thị Đàm Mạnh Hùng tối nay cũng tới. Con tránh xa hắn một chút.
- Mẹ sợ con đi gây thù chuốc oán khắp nơi tới vậy à?
- Còn không phải tiếng tăm trong nghề của con đã truyền hết ra bên ngoài à. Con ở nhà ngang ngược kiêu căng thế nào mẹ không nói. Nhưng Đàm thị thì không được.
Cô hiểu được tâm tư của Trương Mộc Tuệ nên càng thấy thiện cảm.
- Mẹ không phải lo! Con đã tự kiểm điểm lại bản thân mình trong mấy ngày qua. Những việc khiến Dương gia mất mặt như trước đây con tuyệt đối sẽ không làm nữa.
- Thanh Thanh à! Không phải mẹ trách con biến Dương gia thành trò cười đâu. Thật ra mẹ chỉ lo con yêu thích vẻ đẹp của Đàm Mạnh Hùng mà chạy theo bám riết người ta không tha. Tới đó mẹ cũng không thể tới nhà họ mà hỏi cưới cho con được đâu.
Bà như sợ con gái hiểu nhầm lời mình cho nên mới tự trách bản thân như vậy. Cũng không dám bộc lộ cá tính thật của mình mà phải nghĩ cho Dương gia thật là uỷ khuất cho con bé. Bà đã nghe loáng thoáng rằng Đàm Mạnh Hùng có số khắc vợ nếu không bà cũng muốn sắp xếp cho cô đi xem mắt từ lâu rồi.
“Phì…haha”
- Nhìn mặt của mẹ kìa! Chẳng khác nào sợ ai đến cướp con gái mẹ đi vậy.
- Con dù lớn nhưng trong mắt cha mẹ vẫn còn bé. Có con gái trong nhà như hũ mắm treo đầu giường, sơ hở là “bốc mùi” nên mẹ mới phải trông chừng con cẩn thận có hiểu không?
- Hiểu! Con hiểu mà! Con cũng sợ mình “bốc mùi” nên luôn dùng nước hoa YSL đây nè.
- “Phì…” Thanh Thanh mẹ chiều hư con rồi!
Hai mẹ con nói chuyện luyên thuyên suốt một buổi. Cô không ngờ mình có thể hoà hợp với mẹ nguyên chủ như vậy. Càng ở bên cạnh Trương Mộc Tuệ cô lại cảm thấy như mình thật sự đang ở bên mẫu hậu vậy. Bên trong đã sớm khát khao tình mẫu tử giờ đang dần được rót vào tim, cô hạnh phúc cười tít cả mắt.
Nhân viên lên thông báo đã đến giờ hẹn mời hai người xuống tầng 1.
- A đúng rồi! Lần trước mẹ bảo con cần phải có vệ sĩ, mẹ đã chọn được mấy vệ sĩ nữ rồi. Tối nay gửi đến chỗ con nhé?
- Không cần đâu ạ! Con đã tuyển được người vừa ý mình rồi.
- Phải là vệ sĩ nữ không?
Dương Mộc Thanh chần chừ suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- A Mẫn đâu có báo lại với mẹ là con tìm vệ sĩ đâu nhỉ?
- Là con không có bảo con bé tìm giúp.
- Khi nào rảnh mẹ sẽ đến xem thử. Con đừng hòng qua mặt mẹ.
Trong lòng bà thầm tính toán ngày mai sẽ đánh úp đến nhà con gái mình đột xuất. Dương Mộc Thanh quan sát biểu cảm trên gương mặt bà cũng phần nào đoán được ý đồ. Cô chỉ cười lắc đầu.
- Con làm diễn viên thì có gặp qua Âu Chí Kiên chưa? Nó cũng là một nam thần có tiếng trong giới giải trí mà.
- Có gặp qua ạ! /gật đầu/
- Vậy thì tốt quá. Nhân cơ hội tối nay con cùng nó tìm hiểu chút đi. Chú Âu có liên lạc với mẹ trước đó rồi. Mẹ thấy hai đứa cũng cùng ngành nếu hợp nhau nữa thì còn gì bằng.
- Dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng hắn bị con cho vào danh sách đen rồi.
- Hả? Nói vòng vo một hồi đừng nói với mẹ là con lại thích Đàm Mạnh Hùng nha?
“Hắt xì”
“Hắt xì”