Tại trung tâm mua sắm MokDong—là khu mua sắm cao cấp nhất cho giới thượng lưu. Các quý bà và quý cô thường xuyên đến đây mua sắm sẽ được phát cho thẻ thành viên nếu giá trị hoá đơn có tổng từ chín con số trở lên.
Buổi tiệc tối nay của Âu gia mặc dù tổ chức dưới danh nghĩa là tiệc mừng thọ cho Âu lão gia nhưng thực chất là lôi kéo các nhà đầu tư.
Vốn dĩ các ông chủ của những công ty lớn khác không mấy xem trọng buổi tiệc mừng thọ lần này nhưng không biết từ đâu tuồng ra thông tin là Đàm Mạnh Hùng cũng sẽ đến cho nên hôm nay trung tâm MokDong đặc biệt đông người chủ yếu là các tiểu thư trẻ sẽ cùng cha đến bữa tiệc tối nay.
Dương Mộc Thanh cùng bà Trương Mộc Tuệ cũng đến đây chọn trang phục. Đi mãi một vòng hai người mới thấy một cửa hàng có phong cách phù hợp và đi vào.
Bà thấy cô con gái của mình hôm nay không giống với trước đây. Mọi khi tới đây là Dương Mộc Thanh vô cùng vui vẻ, sự háo hức thể hiện hết ra bên ngoài nhưng cô bây giờ chỉ ung dung nhìn bà lựa chọn y phục. Có chút nghi hoặc bà hỏi cô:
- Sao thế? Con không thích quần áo ở đây sao? Hay là chúng ta sang cửa hàng khác?
- Không cần! Mẹ cứ chọn đi. Con lấy cái này.
Cô thuận tay lấy bừa một cái đầm dài xẻ tà từ đùi dài xuống màu bạc lấp lánh những hạt kim tuyến nhỏ. Phần ngực xẻ không sâu nhưng đủ tôn lên vòng một và cái cổ trắng noãn thanh mãnh.
- Chỉ lấy một cái thôi sao? Mọi khi con còn hận không thể gom hết mấy cái cửa hàng nữa mà?
- À… lần trước mua nhiều quá rồi. Con định đi theo chủ yếu là chọn đồ cho mẹ. Chứ con cũng đang cố kìm lòng lại lắm đó.
Cô mĩm cười đi đến khoác vào cánh tay Trương Mộc Tuệ giả vờ như mình thực sự đang cố gắng kìm nén sở thích tiêu tiền như nước này lại. Bà Trương cười phá lên vì hôm nay con gái bà thế mà còn biết nói đùa.
- Được một hôm con gái mẹ có hiếu như vậy hay là mẹ chọn cho con thêm một bộ vậy. Con xem bộ này đi…
Bỗng nhiên một bàn tay đưa đến giật lấy chiếc đầm đi, trên tay bà Trương trống không.
- Đồ tốt như vậy vận lên người tôi mới xứng chứ.
Giọng nói cao và lớn nghe có chút ngang ngược. Cô nhìn người đến giật đồ có chút quen mắt. Cô gái cầm chiếc đầm ngấm nghía cẩn thận đôi mắt sáng rỡ định xoay người đi tính tiền thì bà Trương Mộc Tuệ ngăn lại.
- Cô có biết lịch sự không? Người đẹp mà sao nhân cách rếch rác vậy?
- Bà già nói nhảm gì vậy hả?
- Đồ tôi đang cầm trên tay thế mà cô ngang nhiên đến cướp? Còn không biết xấu hổ lại ở đó hóng hách à?
Âm thanh lớn ở đây rất nhanh thu hút người đến hóng chuyện. Nhiều người nhanh chóng nhận ra hai mẹ con Dương Mộc Thanh này vì thế lực đằng sau họ cũng không phải nhỏ.
- Tôi thấy bà già rồi không còn hợp với những dạng đồ kiểu này, tôi lấy đi thì có gì hả? Bà mặc cho ai coi?
- Không chỉ có nhân cách bị khiếm khuyết mà mắt cũng hỏng rồi. Không nhìn thấy tôi à?
Lần này Dương Mộc Thanh không thể nhịn được nữa mà lên tiếng trong giọng nói có thể nghe ra cô đang bực dọc.
Nhân viên đi đến ra sức hoà giải.
- Quý khách xin hãy bình tĩnh ạ. Về việc này chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của quý khách tại cửa hàng chúng tôi. Nhân viên sẽ check camera để giải quyết vấn đề này nhanh nhất có thể. Xin…
- Check cái gì mà check, đồ cũng đã nằm trong tay tôi rồi. Cô mau thanh toán đi.
Trương Mộc Tuệ thấy cô gái này đúng là không còn thuốc chữa, bà là người lớn cũng không muốn chấp nhặt chuyện vặt vãnh này nữa. Chỉ là Dương Mộc Thanh đã nhớ ra là cô gái lần trước tranh chỗ ngồi với cô ở nơi casting phim đây mà.
Cô đi đến chỗ nhân viên cầm chiếc váy lên xem qua loa rồi trả lại. Nhìn Trương Gia Nhi giọng đầy chế giễu nói:
- Xem ra chân của cô lành là liền chạy đi làm loạn. Dương Mộc Thanh tôi cũng không thiếu mấy thứ này, thích thì lấy mà mặc tôi tặng cô.
- Tao cần mày bố thí chắc!
Âu Chí Kiên đứng một bên quan sát từ nãy giờ thấy đã hết kịch để xem nên nhàm chán quay người đi. Hắn tưởng sẽ có một màn PK kịch tính như trên phim chứ. Thật phí thời gian.
Trương Gia Nhi đi đến quầy thanh toán, hai mẹ con cô cũng rời đi sang cửa hàng khác chọn đồ rồi di chuyển đến tiệm makeup.