- Chào bà Hà
- Cô Dương đến rồi, đây là không phải Đàm tổng sao? Anh ta cũng đến à?
- Chỉ là tài xế, không cần câu nệ
Biên kịch Hà Nhi mở cửa cho bọn họ vào bà thì thầm nói nhỏ với Dương Mộc Thanh. Chuyện giữa bọn họ đã nói trước là không cho ai biết, thấy Đàm Mạnh Hùng cũng tới nên bà có chút bối rối không biết thế nào thì cô đã lên tiếng giải thích bà cũng đỡ vắt óc nghĩ cách giấu diếm chuyện này nữa. Mà Đàm Mạnh Hùng đương nhiên nghe được hai người nói.
- Cô nói ai là tài xế? thấy người tài xế nào đẹp trai như tôi chưa?
- Ngươi là bướm đêm à?
Dương Mộc Thanh liếc mắt qua chỗ anh rồi quay sang nhìn biên kịch Hà hỏi
- Bà để nó ở đâu rồi?
- Tôi để trong phòng nghỉ cho khách, cô định làm gì tiếp theo vậy?
Ba người cùng nhau đi vào cô nói ý định của mình cho họ biết
- Tôi sẽ biến con nhện về hình dáng Thái Nguyệt Phụng sau đó quăng cô ta ra bên ngoài.
Biên kịch Hà Nhi mở cánh cửa tủ quần áo ra con nhện nằm ở một góc tủ. Dương Mộc Thanh tiến lên phía trước nhận lấy con nhện cho vào tay. Ánh sáng loé lên rồi biến mất, con nhện tinh này cô đã đưa vào không gian trữ.
- Vật cũng đã lãnh xong, bọn ta đi trước. À… Chúng tôi đi trước.
Biên kịch Hà Nhi tiễn hai người đi xuống tận chỗ đậu xe.
- Bà muốn xem Đàm tổng làm tài xế à?
- DƯƠNG MỘC THANH
- Tôi cũng không có điếc, hét cái gì?
- Ây da tôi không phải là có ý này. Tôi chỉ muốn thể hiện chút lòng đối với cô thôi. Đàm tổng đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì? Anh ta lái xe thật mà?
- Cô!
Đàm Mạnh Hùng nổi hoả bừng bừng. Mở cửa xe ngồi vào đóng cửa thật mạnh. Dương Mộc Thanh thấy hắn như vậy có chút khó hiểu. Chẳng phải hắn ngoài nhiệm vụ lái xe đưa cô đi chỗ này chỗ kia thì có làm chuyện gì khác nữa đâu? Hay cô gọi không đúng? Cô mở cửa ngồi vào thấy tên này mặt vẫn hậm hực không như mọi khi cô lại lên tiếng hỏi?
- Ngươi… anh sao thế? Hay là cách nói vừa rồi của tôi khiến anh khó chịu? Anh không thích gì cứ nói thẳng ra. Vì không ai có thể biết người khác muốn gì hay cần làm như thế nào mới hài lòng bản thân mình. Việc im lặng rồi ôm bực tức một mình là một việc làm ngu ngốc.
- Cô nói tôi ngu?
- Ha…
- Tôi đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất nước. Gia tộc cũng là thuộc top 1 vậy mà qua miệng cô lại thành một tên tài xế đẹp trai thôi sao?
- Hmm anh nói cũng đúng vậy sau khi gặp ông nội anh chúng ta tách nhau ra. Tôi gọi trợ lý đến đón, đừng đòi đi theo tôi bắt yêu nữa. Nỗi lòng của anh đã được giải quyết rồi cất cái mặt như đưa đám đó lại đi.
- Ấy sao được chứ? Tôi phải đi theo cô cùng cô bắt yêu. Nhỡ đâu cô lại ngất xỉu như lần trước thì sao?
- Nhưng tôi chỉ thiếu tài xế để đưa tôi đi thôi. Anh không…
- Tôi sẽ làm tài xế cho cô!
Đàm Mạnh Hùng như sợ cô sẽ bỏ hắn mà một mình đi nên trả lời có chút gấp gáp. Người nào vừa rồi sĩ diện không muốn làm tài xế là ai chứ không phải anh.
- Được vậy thì tốt
- Có điều tôi không thể làm không công được. Cần chút thù lao.
Đàm Mạnh Hùng nhướn người kéo cầm cô lại sát mặt mình. Hai người đối mắt với nhau vài giây sau đó cô cười khẩy một tiếng. Dùng ngón trỏ chỉ vào ngực trái của anh ba lần. Tim anh theo nhịp cô gõ mà nhảy loạn.
- Anh yên tâm giọt máu này cứ để ở đây xem như hời cho anh rồi. Máu của tôi không đơn giản che dấu đi khí tức mà còn khiến âm khí cách xa anh ra một chút.
Hoá ra nhờ có máu của cô nên hắn cảm thấy dễ thở hơn khá nhiều, cơ thể dễ chịu sảng khoái. Không cần lại gần Lý Hồng Ngọc nữa rồi.
- Có thể nào đừng lấy lại được không?
- Hết duyên ắt tự hồi!
———————————————
*Từ đầu truyện tới giờ Đàm Mạnh Hùng và Dương Mộc Thanh có ít tương tác thân mật và toàn đi bắt yêu mọi người thấy có bị tụt hứng không? Nếu có thì bình luận cho mình biết với nha. Mình sẽ điều chỉnh theo góp ý của các bạn. Mình chỉ là một người đam mê đọc truyện không chuyên về viết tiểu thuyết nên muốn học hỏi thêm từ các bạn ^^ Cảm ơn mọi người đã đọc.