Sáng ngày hôm sau Dương Mộc Thanh được Đàm Mạnh Hùng đón ra viện.
- Chúng ta đến nhà biên kịch Hà trước đã.
- Được, tôi đã hẹn cho cô và ông gặp vào buổi trưa, sẵn tiện cùng dùng bữa.
Dương Mộc Thanh gật đầu xem như đã rõ, ánh mắt hoa đào nhìn hắn có ý vị sâu xa.
- Bây giờ mới phát hiện ra là tôi rất đẹp trai có phải vậy không?
- Không! Tôi đang nghĩ xem người làm mình phải hộc máu đêm qua nên xử lí thế nào?
- Xử… xử lí gì chứ?
Đàm Mạnh Hùng một tay cầm vô lăng tay còn lại bất giác đưa lên cổ mình. Dương Mộc Thanh thấy hắn như vậy có chút buồn cười, hắn là bị cô doạ sợ đến mức này rồi sao?
- Anh nói lắp cái gì? Trong tôi đáng sợ thế sao? Ý tôi là đang nghĩ cách giúp anh.
- Đàm Mạnh Hùng tôi chưa từng sợ ai. Khoan đã! Hồi nãy cô gọi tôi là gì?
- Cẩn thận!
Két….két….Đoàng!
Chết tiệt! Lại bị ám sát
- Cô bám chắc vào! Tôi sẽ tăng tốc.
- Tăng tốc? Không cần thiết. Đừng tăng tốc!!!
Dương Mộc Thanh nghe hai từ tăng tốc thôi mà đầu đã muốn choáng váng buồn nôn rồi. Nhớ lại lần trước tên này lái nhanh làm tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nghĩ lại cảm giác đó vẫn còn rất sống động đây nè. Huống chi mấy chiếc xe tấn công bọn họ không phải người bình thường. Cô dồn nội lực vào tay tạo ra một ngọn lửa đỏ rồi hô lên
- Liệt hoả đi!
Ngọn lửa nhận được lệnh liền tách ra thành nhiều đám nhỏ bay thẳng đến mấy chiếc xe có ma nhân ngồi ở trong đang lái. Đám lửa nhỏ như một con đom đóm vậy mà khi bay tới chiếc xe bị đốt cháy lửa to phừng phừng. Đàm Mạnh Hùng không khỏi ngạc nhiên quay sang nhìn cô cầu một lời giải thích.
- Là ma nhân. Thân thế của anh chắc cũng không đơn giản nhỉ? Ngày ngày đều có ma nhân muốn lấy mạng như vậy hẳn là…
- Sao không nói tiếp?
Dương Mộc Thanh quan sát tình hình bên ngoài thấy mọi chuyện đã ổn thì thu tay lại, những chiếc xe đang bị cháy bỗng tắt ngúm lửa hẳn.
- Hẳn là anh rất đáng ghét!
- Cô dám chọc tôi?
- Sao? Tôi không làm chuyện này thì ai dám làm nữa? Lý Hồng Ngọc?
Cô nhướn mi lên nhìn hắn. Tay đỡ đầu hờ hững nhắc đến một cái tên.
- Cô thật sự ghét Lý Hồng Ngọc đến vậy à?
Lần này cô lại không lên tiếng, ánh mắt đang đặt trên người hắn giờ đã thu lại quay mặt về phía trước. Đôi mắt nhìn xa không có tiêu cự. Phải trả lời như thế nào nhỉ? Cho đến bây giờ nơi trái tim này vẫn khó chịu khi nhắc đến tên nữ chính. Nhưng cô không muốn thứ cảm xúc tiêu cực này chi phối đến mình nên luôn kìm hãm nó xuống.
- Tới nơi rồi cô còn đang nghĩ gì thế?
Nhìn Dương Mộc Thanh như người mất hồn vậy, cô ngồi thẫn người ra dù hắn đã lên tiếng gọi. Thấy cô không có phản ứng gì với lời nói của mình nên anh chòm người sang muốn tháo dây an toàn cho cô trước. Đến khi tháo xong anh đang định quay về cô mới lên tiếng lúc này gương mặt hai người đang rất gần có thể nghe được tiếng hít thở, mùi thơm trên người cô rất thanh mát dễ chịu.
- Tôi muốn trở thành ảnh hậu.
Đàm Mạnh Hùng nhìn vào đôi mắt hoa đào của cô. Hắn không nhìn thấy một tia tham vọng gì cả mà chỉ thấy nó thật trong trẻo mang theo quyết tâm thực hiện được ước mơ của chính bản thân.
Hắn thu người lại, hắn biết đây là câu trả lời của cô. Nhưng không ngờ cô lại mất thời gian suy nghĩ như thế. Dương Mộc Thanh mà hắn biết là một tiểu thư kiêu căng hống hách, ghét ai là làm ra mặt chẳng kiêng dè che đậy gì, không chịu được ấm ức nào, dùng quyền lực đè người. Nhưng mà Dương Mộc Thanh mấy ngày qua hắn tiếp xúc lại trái ngược hoàn toàn. Cô trầm tĩnh không tự cao tự đại, giúp người không cần báo ân nhưng đổi lại là sự kính trọng giành cho mình. Cô có nguyên tắc cho mình và cho người khác. Điều không thể ngờ nữa là cô có thể thu phục được yêu ma. Hắn có thể tự tin nói rằng cô không phải là Dương Mộc Thanh đại tiểu thư Dương gia thật sự.