Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái vững vàng tiếp được cô gái bổ nhào vào trong ngực, gương mặt sửng sốt bỗng chốc vui vẻ, không chút nào che dấu ý cười toát ra từ mắt đen,
“Tiểu Vị Ương, sao em lại tới đây?”
Thịnh Vị Ương tựa như một người khảo sát châu Úc, cánh tay chân dài nhỏ treo ở trên người anh, vẻ mặt kiêu ngạo cười xấu xa,
“Không chào đón thì thôi?”
“Cút đi!” Hai tay Hoàng Phủ Bạc Ái nâng cô, mắng một tiếng, tát một cái trên cái đùi trắng sứ của cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm ướt át trong lòng ngực, anh quả thực cầu còn không được đó được không!
Nếu con báo nhỏ của anh có thể mỗi ngày tới thì tốt rồi!
Trong lòng Thịnh Vị Ương đắc ý, cái mũi lại hừ một tiếng, ho khan hai tiếng, lãnh diễm nói,
“Em tới lãnh đạo thị sát, xem ông xã nhà em có phải đang nghiêm túc làm việc, nỗ lực kiếm tiền nuôi bà xã không, có văn phòng loạn ** tình gì đó hay không.”
“Vậy lãnh đạo thị sát tình huống thế nào?” Hoàng Phủ Bạc Ái ôm cô xoay người đi tới sô pha, ngữ khí tà ** mị, “Có đủ tư cách không?”
……
Bỗng chốc, cằm Thịnh Vị Ương gật gù một chút, mắt đào hoa tươi đẹp nhanh như chớp chuyển một vòng, bộ dáng phúc hắc kia, quả thực yêu thảm anh!
Sau đó, Thịnh Vị Ương dấu không được ý cười nở ở bên môi, chóp mũi cọ chóp mũi của anh, gật gật đầu,
“Ừ, tình huống thị sát vẫn là tương đối khả quan, lãnh đạo vẫn là phi thường vừa lòng, cho một trăm điểm, cho phép anh kiêu ngạo!”
Ánh sáng nhu hòa chuyển trong mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái càng tăng lên,
“Một trăm điểm cầu nụ hôn.”
...
...