Editor: May
Nghe giọng nói Thịnh Vị Ương trong điện thoại, Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức mềm khóe môi, tràn ra giọng nói từ tính tràn đầy sủng nịnh,
“Mới vừa họp xong, lập tức liền trở về, ngoan ngoãn chờ anh.”
“Ừ.” Trong điện thoại, cô gái nhỏ nói một tiếng nhàn nhạt, sau đó, “cạch”! Cúp điện thoại.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Khóe môi hung hăng run rẩy một chút, vẻ mặt khó có thể tin nhìn di động đã bị cắt đứt.
……
Không phải con báo nhỏ nên khen thưởng anh một cái hôn gió, sau đó thực hiền thục dặn dò anh “Lái xe cẩn thận, em ở nhà chờ anh về ăn cơm” linh tinh ư?
Sao cứ như vậy bị vô tình cúp máy rồi.
Lúc này anh mới kết hôn bao lâu hả! Sao đã bị bà xã của mình ghét bỏ thành như vậy!
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, yên lặng nhìn trời, chẳng lẽ giá trị mị lực của anh đã thành đường parabol trượt xuống đến lợi hại như vậy rồi sao!
Quyết đoán, mỗ thiếu gia càng thêm mãnh liệt cảm thấy, anh phải lần nữa nhặt lại sùng bái vô hạn của bà xã nhà mình!
Nhưng mà, đây vẫn là hoàn toàn không phù hợp lẽ thường nha……
Ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhịn không được chợt “nhảy” một chút, mới vừa nắm lấy then cửa toilet, còn chưa có dùng sức, lại đã tự động xoay mở ra.
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhíu mày.
Không đợi anh phản ứng kịp, “két” một tiếng ---
Cửa mở ra từ bên trong, vật thể không rõ nào đó “Vèo” một chút bay ra, còn mang theo một tràng nhạc đệm,
“Bịch bịch bịch bịch! Ba tuổi, ôm em!”