Editor: May
Nhìn mắt đào hoa liễm diễm của cô, giống như có thể thấy được một đóa đóa hoa đào hồng nhạt nở rộ ở đáy mắt, mắt sâu đen nhánh hơi trầm xuống, nhẹ nhàng mở miệng,
“Thịnh Vị Ương, vì sao cô có thể vui vẻ như vậy?”
Không tim không phổi như vậy, giống như cái gì cũng không sao cả……
……
Thịnh Vị Ương cúi đầu uống canh, Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn không tới đôi mắt của cô,
“Cuộc sống như cưỡng gian, nếu tôi không đấu lại nó, vậy liền hưởng thụ thật tốt thôi.”
Nói xong, Thịnh Vị Ương nâng mắt lên, cười đến mắt long lanh.
Hoàng Phủ Bạc Ái mỉa mai lạnh lùng hừ một tiếng,
“Xem ra cô vẫn rất hưởng thụ.”
Mặt Thịnh Vị Ương lập tức trắng bệch, cắn chặt cánh môi.
Sau khi Hoàng Phủ Bạc Ái nói xong mới ý thức được nói sai rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương khó chịu của cô, trong lòng không khỏi bực bội.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí xấu hổ quỷ dị.
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên rất mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, ngữ khí không được tự nhiên,
“Thịnh Vị Ương, canh uống ngon không?”
Thịnh Vị Ương rũ mí mắt, bỗng chốc liền nhấc, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Uống ngon hay không tự anh không biết nếm thử à?”
Khuôn mặt trắng bệch càng thêm ủy khuất, mắt sâu của Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, lại có thể phá lệ tự múc cho mình một chén canh tam tiên, Thịnh Vị Ương nhìn sửng sốt.
……
Cô còn chưa kịp ngăn cản, Hoàng Phủ Bạc Ái đã bưng chén canh nhỏ trực tiếp uống lên.
“Nóng……”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp bị bỏng đến nhe răng, suýt ném rơi chén đang cầm, lập tức tức giận cuồn cuộn,
“Thịnh Vị Ương, sao lại nóng như vậy!!”
“Phốc……” Thịnh Vị Ương nhịn không được cười phun, nhìn môi người đàn ông bỏng đến đỏ rực, khuôn mặt nhỏ vốn khó chịu cười đến mặt mày liễm diễm, chỉ vào chén canh nói,
“Phía trên canh này còn phủ khí nóng, người bạn nhỏ trong vườn trẻ cũng biết, anh đừng nói với tôi anh không biết chút nào.”